Ác Ma Bá Yêu: Chỉ Yêu Cô Gái Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 126: Đại họa (3)




Bảo mẫu kia ngẩn đầu nhìn Giang Thiến, sau đó nói: “Tiểu thư, nếu không tôi đi ra ngoài một lát?”

Giang Thiến gật đầu một cái, vì vậy bảo mẫu vội vã đi.

Hai cô bé tiếp tục ngồi ở chỗ đó, tất cả có vẻ có chút quái dị, nhưng Giang Thiến cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi một hộ vệ không ngừng chạy vào nhà vệ sinh, rốt cuộc cô cảm thấy có chút không đúng.

“Sao vậy?” hỏi xong những lời này, đột nhiên cô cảm thấy bụng một hồi đau quặn.

“Cô, cô cho tôi ăn cái gì?”

Sắc mặt Lục Không Cách lập tức trở nên tối tăm.

“Giang Thiến, cô thật là ngây thơ, tôi hận không thể chặt cô thành trăm mảnh, cô thật sự nghĩ tôi muốn cho cô ăn những thứ này sao? Lúc tôi đem những thức ăn này tới, ví dụ như đã nghĩ cho chó dữ ăn.”

Lục Không Cách hung tợn nói, trong ánh mắt càng thêm hung ác.

Cô ta kéo Giang Thiến đi ra bên ngoài.

Sau lưng những người hộ vệ kia muốn đuổi theo, chỉ là mỗi người đều ôm bụng.

Ai cũng biết hôm nay nếu để mất tiểu thư, hậu quả sẽ không cách nào tưởng tượng được.

Nhưng, bất đắc dĩ trên người bọn họ không có chút sức lực nào.

Từng người sắc mặt tái nhợt trơ mắt nhìn Lục Không Cách kéo Giang Thiến đi.

Rốt cuộc có người nghĩ tới gọi điện thoại, bên kia vừa thông, liền hướng về phía bên kia lớn tiếng kêu: “Tiểu thư bị bắt đi.”

Mới vừa nói xong câu này, liền đau đến hôn mê bất tỉnh.

Lúc Giang Thiến bị Lục Không Cách kéo vào thang máy, cả người cảm giác như muốn mất đi ý thức.

Cô nắm chặt tay vịn trong thang máy, gần như không thấy rõ Lục Không Cách đứng ở trước mặt mình.

Lục Không Cách hung hăng trừng mắt liếc Giang Thiến, sau đó vươn tay, hung hăng tát vào mặt cô một cái.

“Thối XX, tôi hận không thể dốc xương lọc thịt cô, đây là chuyện mà tôi muốn làm nhất mấy tháng nay. Cô có biết hay không, ban đầu tôi cũng không hận cô như vậy, không nghĩ tới Lý Thanh Hàng vậy mà lại yêu cô, tôi vĩnh viễn hận cô. Người nhớ cho lão nương lần này rơi vào trong tay lão nương, tôi tuyệt đối không để cho cô dễ chịu.”

Giang Thiến đã không nghe được Lục Không Cách nói cái gì, cô chỉ biết có một giọng nói âm hiểm, một mực vang bên tai cô.

Lục Không Cách nhìn thang máy không ngừng đi xuống, thật ra thì trong lòng khẩn trương nói không ra lời.

Rốt cuộc cửa thang máy vừa mở, cô ta không thể chờ kéo Giang Thiến ra ngoài.

Giang Thiến không phải rất nặng, cái này tạo cơ hội cho Lục Không Cách thành công kéo Giang Thiến ra ngoài.

Khóe miệng Lục Không Cách lộ ra nụ cười thành công.