Giang Thiến nghe lời nói như vậy, không khỏi buồn cười.
Thật sự là một đại tiểu thư bốc đồng, tại sao cho là tất cả mọi người trên đời đều phải đối tốt với cô ta, giống như tất cả đều là việc đương nhiên.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi cười lắc lắc đầu, sau đó cất bước rời đi.
"Giang Thiến, cô đứng lại."
Lục Không Cách giống như có chút thẹn quá hoá giận.
Giang Thiến quay đầu, lẳng lặng nhìn Lục Không Cách.
Những người hộ vệ kia đang ở bên cạnh cô, cô sợ cái gì, chỉ là cô sẽ không chấp nhặt cùng thứ người như vậy.
"Lục tiểu thư, xin hỏi cô có gì chỉ giáo?"
Giang Thiến không ti không lên tiếng nói.
"Tại sao cô cười? Tại sao cô lại cười?"
Lục Không Cách nộ khí trùng trùng chạy tới.
Một tay Lý Thanh Hàng kéo lấy quần áo của cô ta, những hộ vệ sau lưng vội vàng chạy tới chắn trước mặt Giang Thiến.
"Không Cách, không cần làm loạn."
"Lý Thanh Hàng, cô gái này lại cái gì tốt? Cô ta mê hoặc anh trai của mình không nói, thế nhưng còn chạy tới đánh chủ ý lên người anh."
Sắc mặt Giang Thiến trầm xuống, "Lục Không Cách, nói chuyện phải biết tôn trọng người khác một chút, nếu không tôi sẽ để cho cô nếm thử hậu quả của việc nói chuyện không dùng não suy nghĩ là như thế nào."
Lục Không Cách khẽ dậm chân, xoay người về phía Lý Thanh Hàng, nhẹ nhàng làm nũng: "Cô ta nói em như vậy, anh cũng không giúp em sao?"
Lý Thanh Hàng không nói gì, chỉ hơi hơi nhíu mày một cái.
"Anh, anh thật ghê tởm."
Trên mặt Lục Không Cách là uỷ khuất, chợt lên giọng, hướng về phía Lý Thanh Hàng phát tiết, "Em ngàn dặm xa xôi đến tìm anh, không nghĩ tới lại là kết quả như vậy, Lý Thanh Hàng, em ghét anh."
Lục Không Cách nói xong, xoay người muốn đi.
Lý Thanh Hàng giữ cô ta lại, thấp giọng nói: "Chúng ta đi chỗ khác nói."
Nói thật, Giang Thiến cũng không ở lại nhìn đối phương liếc mắt đưa tình, vì vậy không để ý tới bọn họ, xoay người đi vào thang máy.
Giang Thiến tưởng rằng bản thân và Lục Không Cách sẽ không gặp lại, không nghĩ tới cơm nước xong, thế nhưng cô ta gọi điện thoại tới.
"Giang tiểu thư, thật xin lỗi, buổi chiều thật thật xin lỗi, khi đó cũng do tôi ghen tuông."
Đối với cô gái này, nói thật, Giang Thiến không có ý muốn tiếp xúc nhiều, vì vậy nhàn nhạt nói: "Không sao."
"Giang tiểu thư, tôi mời cô uống trà có được hay không?" Người kia thân thiện nói.
"Thật xin lỗi, tôi không có thói quen uống trà sau bữa cơm chiều."
"Giang tiểu thư, đến đây đi, đến đây đi, có được hay không?"
Giang Thiến không nói gì, đối với cái người này cô thật không có tiếng nói chung.