Editor: thienthannho96
Beta: thienthannho96
Giang Thiến bắt đầu có thói này trong cuộc sống.
Ngày đó ra ngoài ăn cơm với Lý Thanh Yểu, mấy ngày nay họ thích một quán ăn nhỏ đối diện trường học.
Hai người hi hi ha ha nói cái gì mà trễ như vậy mới phát hiện.
Thức ăn của quán ăn nhỏ này rất thực dụng với kinh tế, chủ yếu là mùi vị rất ngon.
Hai người vừa ngồi xuống, liền nghe bên cạnh có người gọi: "Lý Thanh Yểu, sao lại tới nơi này ăn cơm?"
Giọng nói quen thuộc, chính là LýThanh Hàng đã mất tích nhiều ngày.
Lý Thanh Yểu làm mặt quỷ với anh của mình, "Em biết rõ buổi trưa hôm nay tới nơi này ăn cơm, muốn anh mời khách đấy? Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại anh trai thân yêu sao lại đột nhiên tới nơi xa xôi này ăn cơm?"
Lý Thanh Hàng chỉ cười cười, sau đó ý bảo hai người cùng ngồi chung một bàn với anh.
Lý Thanh Yểu muốn đi, nhưng, lại vẫn nhìn Giang Thiến, tội nghiệp như vậy.
Giang Thiến cười một tiếng, hớn hở đứng dậy.
Vì vậy ba người bắt đầu tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, một bữa cơm thế nhưng bất tri bất giác ăn hơn một giờ chiều.
Vừa đúng buổi chiều Giang Thiến và Lý Thanh Yểu không có tiết, vì vậy Lý Thanh Yểu nói để cho anh của cô làm tài xế, đi thăm nhà mới của Giang Thiến.
Ba người cười cười nói nói đi ra ngoài, điện thoại của Lý Thanh Yểu đột nhiên vang lên, sau khi nhận một cú điện thoại, cô nói có chuyện quan trọng không thể đi.
Lý Thanh Hàng đương nhiên gánh vác trách nhiệm đưa Giang Thiến về.
Xe một đường chạy về phía trước, hai người câu được câu không nói chuyện trên trời dưới đất.
Giang Thiến không nghĩ tới Lý Thanh Hàng vậy mà lại cùng cô ở building, lúc hai người cùng nhau đứng ở dưới lầu, không khỏi bèn nhìn nhau cười.
"Lý Thanh Hàng."
Đột nhiên bên kia truyền đến tiếng kêu của một cô gái, Giang Thiến nghe có chút quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, lại là Lục Không Cách.
Mấy tháng không thấy, cô ta gầy đến đáng sợ, gần như chỉ còn da bọc xương.
Cô ta từng bước từng bước tiến lại gần, sau đó hung hăng tát Lý Thanh Hàng một cái.
"Thì ra nói yêu tôi đều là giả."
Lục Không Cách nói xong, quay đầu bỏ đi.
Lý Thanh Hàng liếc mắt nhìn Giang Thiến, sau đó xoay người.
"Lục Không Cách."
Anh ta kéo tay của cô ta lại.
"Buông em ra. Thì ra đàn ông thật không có ai là người tốt."
"Lục Không Cách, mời nói đạo lý một chút, giữa anh và em rốt cuộc là người nào xin lỗi người nào?"
Lý Thanh Hàng khẽ chau mày, rất có kiên nhẫn nói.
"Đúng vậy, là em không nhớ anh , nhưng lúc đó anh đã nói thế nào, mặc kệ em chụi tổn thương gì, chỉ cần em chịu quay người lại, anh nhất định sẽ ở nguyên chỗ cũ chờ em."