"Dạ, ban ngày muốn đi trước, ít nhất làm quen với phòng ở một chút."
"Được, vậy anh về tiễn em."
Giang Triết nói xong, đứng dậy, hai chân thon dài bước nhanh đi về phía cửa.
"Anh, không cần."
Giang Thiến gọi anh dừng lại, "Một mình em đến đó là được, anh. . . . . . Chờ anh xử lý xong chuyện của công ty hãy tới tìm em cũng không muộn. Hơn nữa tất cả mọi thứ đều không cần em chạm vào."
Quả thật, tất cả bên kia đã quét sạch sẽ, về phần hành lý gì đó, đương nhiên sẽ có người đưa qua, Giang Triết còn để một đầu bếp trong biệt thự đặc biệt qua đó nấu ăn, một người giúp việc chuyên dọn dẹp sửa sang lại phòng ở.
Giang Triết suy nghĩ một chút, "Được."
Nói xong, Giang Triết thế nhưng không biết nói gì, thật ra thì trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, thật ra thì, cũng biết đều ở thành phố này, nhưng có cái gì đó nhất định không giống nhau .
Hai người cũng không một ai nói chuyện, thậm chí có thể nghe tiếng hít thở lẫn nhau.
"Anh."
Rốt cuộc Giang Thiến mở miệng, "Anh thật tốt, anh phải bảo trọng."
"Cô bé ngốc."
Giọng nói dịu dàng như vậy thông qua ống nghe truyền đến tai Giang Thiến, lỗ mũi Giang Thiến đau xót, tay của cô xoa cái mũi của mình, sợ bản thân khống chế không được sẽ gặp khóc lớn.
"Cô bé ngốc, cũng không phải em đi rất xa, giữa chúng ta chỉ cách một khoảng cách ngắn như vậy, dù là tới thăm em đều là một chuyện vô cùng dễ dàng. Cho nên, cô bé ngốc, nếu muốn đi trước, em hãy đi đi, nói không chừng gần tối em lại gặp được giống như thường ngày."
"Không cần."
Giang Thiến lớn tiếng gọi, mới ý thức được bản thân luống cuống.
Giang Triết khẽ cau mày, hắn có chút không rõ ý của Giang Thiến.
"Thiến Nhi, sao vậy?"
Có phải cô đã biết cái gì hay không, cho nên mới phải vội vã rời đi, cho nên gần tối không cần anh qua.
"Không có việc gì."
Giang Thiến miễn cưỡng cười.
"Anh, không có việc gì, thật không có việc gì."
Chỉ sợ Giang Triết không tin, Giang Thiến nhấn mạnh.
Giang Triết không nói lời nào, Giang Thiến càng như vậy, lại càng nói rõ là có vấn đề.
"Nếu như thật không có việc gì, em ở biệt thự chờ anh."
Giang Triết nói xong, liền vội vã cúp điện thoại xông ra ngoài.
Chờ đến lúc anh vọt tới lưng chừng núi ở biệt thự, Giang Thiến đã ở phòng khách chờ anh, bên chân của cô là một đống lớn gì đó.
Ánh mắt của Giang Triết tìm tòi trên mặt Giang Thiến một hội, sau đó cười: "Có phải em không có ý định trở lại gặp anh hay không?"
Giang Thiến không nói lời nào.