Dịch: Yan Yan_nhóm dịch Fair play
Chương 19: Sinh tử trong chớp mắt.
"Tuyệt đối đừng để nó vào được!"
Thấy con quỷ ôm cây đợi thỏ chờ ở ngoài thang máy, Hạ Thiên Kỳ nóng nảy kêu lên. Nhưng vừa nãy mấy người Nhiếp Phong đã tung ra hết chiêu thức, đừng nói đến việc thi triển thuật pháp. Ngay cả chú phù (*) bọn họ mới tiêu hao cũng không còn nhiều.
(*) Chú phù: bùa nguyền rủa.
Có thể nói, ba người Nhiếp Phong, Hà Vũ Ảnh lúc này không khác gì ba người bình thường. Căn bản họ không có đủ thực lực để ngăn cản "nó".
Cho nên trong thời khắc mấu chốt, người duy nhất có thể ngăn cản "nó" chỉ có mình Hạ Thiên Kỳ.
Nhưng trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại biết rất rõ, mình căn bản không phải đối thủ của "nó". Huống chi "nó" còn là một con quỷ miệng rộng lực lưỡng có lực hút rất mạnh, nếu như hắn cứ thế trực tiếp nhào vô, nói không chừng sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức.
Nhưng chuyện đã tới mức này hắn cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu để "nó" đến gần thang máy. E là số người chết không chỉ một mà có thể tăng lên thành hai, thậm chí là cả ba người họ đều không có khả năng trốn thoát.
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, tứ chi Hạ Thiên Kỳ đã hóa quỷ. Trong chớp mắt thân thể như đạn pháo bay ra, nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy, tích tắc xuất hiện trước mặt con quỷ.
Đón đỡ cái miệng đang há lớn, Hạ Thiên Kỳ liều mạng chống cự lực hút bên trong cái miệng khổng lồ. Hạ Thiên Kỳ đột ngột ngồi xuống, chân quét thành một đường.
Hai chân vì đã quỷ hóa nên rất khỏe, cứng như sắt thép, bởi vì diện tích thang máy có hạn, cho nên con quỷ cũng không tránh được, một cước này bị Hạ Thiên Kỳ đá trúng.
"Ầm---!!!"
Thân thể khổng lồ của con quỷ ngã ầm trên đất, cái miệng rộng kia rốt cuộc cũng khép lại.
Sau một kích thành công, Hạ Thiên Kỳ cũng không dám truy đuổi, vội đứng lên nhấn điên cuồng lên nút xuống thang máy.
Cửa thang máy vừa mới khép lại, con quỷ kia đã bò dậy từ dưới đất. Gào thét một tiếng đinh tai nhức óc, cửa thang máy vốn đang khép dần đột ngột đứng im, để lại một khe hở lớn vừa một cái đầu.
"Con bà nó! Cái thứ quỷ quái này không ăn chúng ta không chịu được mà!"
Hạ Thiên Kỳ bị quỷ truy đuổi gắt gao không buông không khỏi trầm mặc. Điều khiến hắn buồn bực là đánh thì đánh không lại mà trốn cũng trốn không xong.
Mặc dù thể lực hắn có thể ngăn cản một chút, nhưng nói chung cứ thế này cũng không phải cách. Nhất định phải mau mau tìm cách gì đó để có thể chính thức thoát khỏi "nó".
Trong lúc Hạ Thiên Kỳ vắt óc suy nghĩ. Thân thể con quỷ cách đó không xa đột nhiên biến mất, thấy thế Hạ Thiên Kỳ thầm nghĩ hỏng bét. Hắn vừa định ngăn cản thì một cánh tay thô to lợi dụng khe hở xuyên qua, nhè hắn mà đập.
Hạ Thiên Kỳ vô thức giơ tay ra đỡ, đỡ được một đấm, cửa thang máy cạch một tiếng mở ra, Hạ Thiên Kỳ bị chấn động ngã nhào ra đất.
Không chờ hắn kịp phản ứng bò dậy, "nó" đã há miệng muốn nuốt chửng Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ lúc này muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái miệng to như lỗ đen của con quỷ, cách mình ngày càng gần. Đầu óc trống rỗng, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mình coi như xong rồi.
Trong thời khắc nguy hiểm, bỗng một bóng người đột ngột xông ra trước mắt Hạ Thiên Kỳ. Sau đó hét lên một tiếng thê thảm, người đó bị "nó" cắn nửa người, nhất thời máu tươi văng ra tung tóe, dính đầy hai bên vách tường, bắn thẳng vào mặt mấy người Hạ Thiên Kỳ.
Không kịp nghĩ nhiều, Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng bật dậy, lộn nhào duỗi thẳng hai chân. Một cước này trực tiếp đạp vào ngực con quỷ.
"Ngaoo--!!"
Tiếng kêu chói tai vang lên, nhìn lại thì "nó" đã bay ngược ra khỏi thang máy.
Cùng lúc đó, cửa thang máy vốn bất động, lại lần nữa từ từ khép lại.
“Hộc hộc…”
Hạ Thiên Kỳ hai chân run run ngã trên mặt đất. Toàn thân sớm đã ướt đẫm mồ hôi, Vương Tang Du và Nhiếp Phong vô cùng sợ hãi nép trong góc khuất, như thể mới vừa tỉnh lại từ cơn ác mộng.
Thang máy từ từ đi xuống, lúc này Hạ Thiên Kỳ không ngừng cầu nguyện trong lòng, hy vọng "nó" sẽ không đuổi theo.
Cũng may vận khí của họ không tệ, cuối cùng thang máy dừng lại ở tầng 10. Còn con quỷ kia cũng không tiếp tục đuổi theo.
Vội vàng thoát khỏi thang máy đầy mùi máu tanh, bước ra khỏi không gian chật hẹp, ba người Hạ Thiên Kỳ đều có cảm giác như đã trải qua một đời người. Không thể không nói, tình huống vừa nãy thật sự quá nguy hiểm mà!
Lúc này Hạ Thiên Kỳ mới nhớ ra, lúc hắn sắp bị con quỷ háu ăn kia nuốt chửng, cái người chắn ngang trước mặt hắn kia là ai.
Không ai khác, chính là Hà Vũ Ảnh.
Bởi vì ngay lúc này, trong ba người Nhiếp Phong chỉ có duy nhất cô ta là không có mặt.
Mà thứ duy nhất còn sót lại, là máu thịt tứ tung trong thang máy.
"Hà Vũ Ảnh, cô ấy...."
Hạ Thiên Kỳ tràn đầy cảm xúc nhìn Nhiếp Phong và Vương Tang Du:
"Sao cô ấy lại làm vậy?"
Hạ Thiên Kỳ không hiểu, hắn và Hà Vũ Ảnh không tính là thân thiết gì. Nhưng lúc tính mạng hắn đang treo trên bờ vực nguy hiểm, vì sao Hà Vũ Ảnh lại hy sinh bản thân mà cứu hắn.
Thế nhưng khi nhìn thấy Nhiếp Phong cúi đầu, Vương Tang Du mấy lần muốn nói lại thôi, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy có lẽ mọi chuyện không như mình nghĩ.
"Là... Là tôi đẩy cô ta."
Nhiếp Phong ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Kỳ, khó khăn nói.
Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng không nói gì, hắn còn có thể nói gì được nữa đây?
Từ công bằng, đạo đức cho tới thiện ác, loại người hại chết đồng đội như Nhiếp Phong đều đáng chết gấp vạn lần. Nhưng cũng chính vì thủ đoạn này mà gã mới đủ may mắn để sống sót.
Người xấu đã có Nhiếp Phong làm, còn người được lợi nhiều nhất lại là hắn.
Cho nên hắn còn nói gì được đây?
"Người giết chết Hà Vũ Ảnh không phải anh, mà là tôi."
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ hắn không phải chính nhân quân tử gì, nhưng dũng khí gánh chịu vẫn có.
"Nếu lúc ấy Nhiếp Phong không đẩy Hà Vũ Ảnh, thì người bị đẩy ngược lại chính là tôi."
Vương Tang Du không chịu được mở miệng, trên thực tế lúc ấy Hà Vũ Ảnh cũng có ý định đẩy Vương Tang Du ra chịu chết. Chỉ là bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình mồi, cuối cùng lại bị Nhiếp Phong đoạt trước.
"Chuyện cũng không có gì đáng nói, người không vì mình, trời tru đất diệt. Ai cũng muốn sống, nhưng lúc nguy hiểm như vậy, còn ai quan tâm ai, chỉ có người nào mới có thể sống sót.
Còn anh, Hạ tiên sinh. Cho dù có thể sống sót đến phút cuối hay không, cho nên dù là ai cũng không đành lòng nhìn anh xảy ra chuyện."
Vương Tang Du không nhịn được nói ra mấy câu, mặc dù cảm kích vì Nhiếp Phong cứu mình. Nhưng loại người vì mạng sống mà không từ bỏ bất cứ giá nào, trong lòng cô âm thầm khinh bỉ.