Dịch: KìNgộ
Mặc cho Lãnh Nguyệt nhiều lần đảm bảo rằng hắn sẽ không chết nhưng Hạ Thiên Kỳ không nghĩ như vậy, bởi vì hắn biết rõ thực lực của Lãnh Nguyệt. Hắn nhiều nhất chỉ có thể ngăn cản Lệ Quỷ vài lần mà thôi, còn chuyện diệt trừ thì không thể nào vì hắn không hề có năng lực mạnh như vậy.
Nghĩ lại, nếu như Lãnh Nguyệt có thể đánh thắng Lệ Quỷ thì sao lại để Nam Cung Vân bị giết và bọn họ lại rơi vào hoàn cảnh này.
Tất nhiên là không rồi!
Hạ Thiên Kỳ trở nên điên cuồng, hắn ôm thân thể đầy vết thương của mình loạng choạng đi ra khỏi thang máy, còn Lưu Ngôn Mẫn thì đã nổi điên vì cái chết của Nam Cung Vân. Hắn bỏ ngoài tai những gì Lãnh Nguyệt nói, cứ vậy mà vừa gào thét vừa chạy ra khỏi thang máy.
Lưu Ngôn Mẫn vừa lao ra thì bị Lãnh Nguyệt đạp cho một cái, buộc phải quay ngược lại, cuối cùng thì hắn đành đi theo phía sau Hạ Thiên Kỳ. Tất nhiên cũng do Triệu Tĩnh Thù đã túm hắn về.
"Thả ta ra!"
"Không phải Lãnh Nguyệt là bằng hữu của anh sao? Hãy tin tưởng anh ấy.”
Triệu Tĩnh Thù không tin Lãnh Nguyệt có thể chiến thắng Lệ Quỷ nhưng cô biết Lãnh Nguyệt muốn cứu bọn họ. Lãnh Nguyệt muốn một mình đi ra ngoài chiến đấu, dù thành công hay thất bại thì cũng muốn giành chút thời gian cho bọn họ. Mà vào lúc này, một chút thời gian đấy cũng có thể giữ mạng cho bọn họ.
Vì chỉ cần chút thời gian thôi, bọn họ còn có thể tìm ra một đường sống.
Với sự nhất quyết của Triệu Tĩnh Thù, Hạ Thiên Kỳ không phản kháng được, nước mắt của hắn tràn đầy cả vành mắt.
Giờ này hắn đã cảm nhận được cái gì gọi là sự tàn khốc, cuối cùng cũng biết cảm giác của một người khi đồng bạn của họ chết trước mặt họ nhưng họ lại không có khả năng cứu được.
"Bây giờ anh nhìn cái bộ dạng này của anh đi, ra ngoài có thể giúp được gì sao? Nếu anh không ở bên cạnh làm vướng tay vướng chân Lãnh Nguyệt thì nếu đánh không lại anh ta còn có thể chạy trốn nhưng nếu anh ở đó thì Lãnh Nguyệt lại phải lo cho anh, ngoại trừ việc cản trở anh ta ra thì còn làm được gì nữa?"
Thấy Hạ Thiên Kỳ vẫn có ý định đi ra, Triệu Tĩnh Thù không nhịn được bèn nói với hắn.
Nghe những lời này của Triệu Tĩnh Thù, Hạ Thiên Kỳ đang vùng vằng đã yên lại, hắn im lặng không nói lời nào, nước mắt trong hốc mắt cũng không dâng lên nữa. Không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu, có lẽ hắn đã hiểu.
Cuối cùng cửa thang máy đã khép lại, thang máy bắt đầu hạ xuống, còn trên lầu hiện đang xảy ra chuyện gì... không ai biết được.
Cùng ngay lúc đó, cam nguyên làm bia đỡ đạn, vì giành lấy thêm chút thời gian cho mọi người, Lãnh Nguyệt nhìn thấy thang máy từ từ đi xuống, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Không phải vì hắn có thể tiêu diệt được Lệ Quỷ mà vì thấy mọi người đã có một đường thoát nên mới yên lòng.
Từ nhỏ hắn đã ở cùng với sư phụ, sư phụ của hắn là một đạo sĩ. Hai thầy trò sống nương tựa lẫn nhau trong một đạo quán trên núi.
Bình thường bọn họ không gặp ai, hắn chỉ nghe sư phụ nói về thế giới bên ngoài và dạy cho hắn đạo lý làm người.
Trên đời này, từ trước đến nay luôn là tốt thì khó mà xấu thì dễ.
Cả đời chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, làm người không đánh mất cái tâm là được, không cần để ý ánh mắt người đời làm chi.
Sư phụ đã chỉ dạy cho hắn những lời này từ nhỏ, hắn luôn lấy đó làm kim chỉ nam để sống. Hắn không bao giờ làm chuyện xấu, không trơ mắt nhìn người chết mà không cứu.
Hắn luôn luôn làm theo những lời của sư phụ chỉ bảo, học theo sư phụ, dùng những thứ sư phụ dạy để làm hành trang sống.
Cho đến khi sư phụ của hắn bị con quỷ kia giết chết, lòng hắn mới trở nên nguội lạnh.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì sư phụ vẫn là người quan trọng nhất với hắn. Nếu sư phụ đã nói làm như vậy không đúng thì tất nhiên sẽ không đúng, hắn sẽ vẫn luôn tuân theo lời của sư phụ.
Ai cũng có người mình muốn và cần bảo vệ, sư phụ của hắn chính là người mà hắn muốn bảo vệ. Chỉ là... sư phụ không còn nữa, cho nên hắn chỉ có thể bảo vệ những lời dạy của sư phụ.
"Hãy nhớ kỹ những lời của vi sư, chúng ta diệt nhiều ma quỷ, điều quan trọng nhất chính là không có tà tâm. Trên đời, ai cũng đáng thương. Lúc người khác gặp nguy hiểm trước mặt mình, hãy giúp họ. Sẽ có lúc con rơi vào cảnh tuyệt vọng, khi ấy cũng sẽ có người đứng ra giúp con.
Từ nhỏ con đã sống xa chốn đô thị nên khó mà nhận ra cái tâm của con người. Có thể con sẽ hiểu lầm ý của vi sư nhưng vi sư tin tưởng rằng cuối cùng vào một ngày nào đó con sẽ hiểu được."
Đây là lời khuyên bảo của sư phụ hắn trước khi chết. Nhưng sau khi gia nhập công ty, quen biết Hạ Thiên Kỳ, hắn dần dần phát hiện ra trên đời này không phải ai cũng đáng được cứu.
Bởi vì nếu cứu một người xấu, sau đó khi gã được sống rồi sẽ làm hại chết một người, thậm chí nhiều ngươi lương thiện vô tội khác nữa, vậy nên đó không còn là việc tốt mà là một việc cực kì độc ác.
Giống như Hạ Thiên Kỳ đã từng nói, hắn y như thánh mẫu, người nào cũng cứu, có khi sẽ hại chết những người vô tội bên cạnh. Bởi vì hắn không có năng lực bảo vệ cho tất cả. Cho nên chỉ cần bảo vệ những người quan trọng với mình là tốt rồi.
Nhưng ngoại trừ sư phụ ra thì có người nào quan trọng với hắn đây?
Lãnh Nguyệt không biết mấy người Hạ Thiên Kỳ có quan trọng đối với hắn hay không, cũng không hiểu rõ lắm tình bằng hữu, đồng bọn là gì.
Tóm lại, hắn cảm thấy vui vẻ khi ở cạnh họ. Bởi vì trong khoảng thời gian từ sau khi hắn rời xa sư phụ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân mình không hề cô đơn.
Cái cảm giác này rất tuyệt. Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy Nam Cung Vân ngã gục trong đống máu thì mọi cảm giác này đều tan biến.
Rõ ràng Nam Cung Vân không cần phải chết, hắn có năng lực chống lại Lệ Quỷ nhưng mà hắn lại không làm như vậy.
Bởi vì đó không phải là sức mạnh của hắn mà là sức mạnh của quỷ vật.
Không, nói cho chính xác đó là con quỷ đã hại chết ông nội của hắn.
Con quỷ kia đã giết chết ông nội của hắn nên hắn rất hận, hận đến thấu xương, thì làm sao hắn lại cam tâm dùng sức mạnh của nó để bảo vệ tính mạng mình?
Hắn một mình đi ra, bởi vì tâm tình của hắn vô cùng tức giận. Tức giận đến độ muốn dùng sức mạnh này, muốn diệt trừ con quỷ chết tiệt trước mắt này!
"Có lẽ ta còn có cơ hội..."
Ông nội của hắn đã nhắc nhở hắn trước khi chết. Hắn có thể vận dụng sức mạnh này ba lần, sau ba lần thì con quỷ bị phong ấn trong cơ thể hắn sẽ mượn cơ thể hắn để sống dậy.
Như vậy có nghĩa là hung thủ giết chết ông nội hắn chính là con quỷ kia, khi nó sống lại, hơn nữa nó còn mạo hiểm tự mình xuất hiện.
Lãnh Nguyệt kiêng kị rất nhiều, nhưng mà hắn vẫn muốn tiêu diệt con quỷ này, dù về sau hắn có mệnh hệ gì đi nữa.
"Ta sẽ giết ngươi."
Lãnh Nguyệt đứng lại nhìn Lệ Quỷ cách đó không xa, lạnh giọng nói.
Sau khi nói ra những lời này, hắn đã tự phá phong ấn, cả người phát ra một cỗ khí tức còn mạnh mẽ hơn cả Lệ Quỷ. Mặt mũi của hắn cũng biến hóa cực lớn, cái cằm nhọn hơn, mắt càng nhỏ hơn, trong mắt tràn ngập máu đỏ.
Sự biến hóa của hắn làm cho Lệ Quỷ lúc đầu kia cảm thấy kiêng dè, nhưng chỉ một lát sau, không gian nơi đây liền trở nên vặn vẹo, vô số máu tươi chảy xuống…