Dịch: Ngô Diệc Hằng_nhóm dịch Fair Play
Đối với việc điều tra kẻ khả nghi kia, Hạ Thiên Kỳ đã sắp xếp để Triệu Tĩnh Thù cùng với đồn công an khu Lịch Hạ điều tra với tốc độ nhanh nhất, không bao lâu là có thể điều tra ra thân phận kẻ đó.
Về phía Lãnh Nguyệt,hắn cũng có hỏi thăm qua. Cho đến bây giờ Bàng Hải Húc cũng không xuất hiện bất cứ biểu hiện kỳ lạ nào, hoặc có thể nói, nếu như không đợi đến tối lúc hắn rơi vào trạng thái say ngủ thì sợ là hắn sẽ không thể xuất hiện tình trạng mộng du.
Chuyện này hắn và Lãnh Nguyệt cũng đã nói rồi, đêm nay cho dù thế nào cũng không thể để Bàng Hải Húc đi ngủ, xem thử xem hắn ở trạng thái tỉnh táo đến ban đêm liệu có trở nên quỷ dị không.
Tựa trên ghế sa lon trong văn phòng Đại Huy, Hạ Thiên Kỳ ngẩng đầu, mắt lộ ra vẻ suy tư cực độ nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu thì lại tinh tế sắp xếp lại những sự việc từ đầu cho đến bây giờ từ đó lần ra manh mối.
Cũng đối chứng manh mối với những đầu mối đã tìm được, tiến hành phân tích.
Dù sao vụ này nhìn qua bên ngoài khó có thể phân biệt, luôn phảng phất một tầng khí nặng nề bao phủ trên đó, khiến cho bọn họ không tìm thấy phương hướng, không tìm được manh mối, thậm chí có đủ loại tình huống quỷ dị mà bọn họ không thể nào làm rõ ràng được.
Cho nên đối với loại tình huống mơ hồ như đang che mắt này, Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ có thể thử phân tích, biết đâu lại có thể thu hoạch được thứ gì mới.
Nếu như đem tất cả những sự việc này ra phân tích mở, tạm thời có thể chia ra thành mấy phần.
Đầu tiên là vụ án lột da xảy ra.
Tiếp theo Bàng Hải Húc xuất hiện trong tình huống quỷ dị.
Cuối cùng là kẻ khả nghi xuất hiện trên camera giám sát.
Có thể nói là những sự việc này rất khó phân biệt, bởi vì ba khối bí ẩn này tổ hợp lại với nhau mới đưa đến kết quả.
Nói tới vụ án lột da, ba người bị hại sau khi bị giết, vì sao lại lột da trên thân thể bọn họ đưa đến nhà Bàng Hải Húc? Cái chết của bọn họ liệu còn có nguyên nhân hay liên hệ nào khác?
Về phần Bàng Hải Húc cũng như vậy, vì sao hắn lại trở nên kỳ lạ như thế, mà quỷ vật lại chậm chập chưa xuống tay với hắn. Trong sự việc này, rốt cuộc hắn đóng vai trò như thế nào?
Còn kẻ khả nghi lần lượt xuất hiện tại cư xá trên camera, nếu như đây là nơi xảy ra sự kiện linh dị kia, như vậy sự xuất hiện của hắn có ý nghĩa gì? Hoặc là nói, tại sao y lại xuất hiện tại nơi mấy người kia bị hại, thậm chí cả ở nhà Bàng Hải Húc?
Xem xét sự việc qua một lượt, trước mắt Hạ Thiên Kỳ phát hiện hắn chỉ có thể nỗ lực phá giải những bí ẩn này. Cũng chỉ có kẻ lần lượt xuất hiện trên camera giám sát của tiểu khu là đáng nghi.
Dù sao cũng chỉ có kẻ đó bọn họ chưa từng tiếp xúc qua, không biết sự xuất hiện của y liệu có cung cấp thêm cho họ thông tin nào để điều tra sự việc không.
Duy trì trạng thái suy nghĩ gần một giờ, Hạ Thiên Kỳ có hơi mệt mỏi, cúi đầu xuống, dùng sức bóp nhẹ huyệt hai bên thái dương mấy lần.
Đứng dậy, đi tới bên bệ cửa sổ đã bị đêm tối bao phủ, Hạ Thiên Kỳ chợt có cảm giác hắn đã cách chân tướng sự việc rất gần.
Có lẽ là vào ngày mai, có lẽ là vào ngày kia…Tóm lại cũng sẽ không để cho hắn chờ quá lâu.
Khi hắn đến, Đại Huy đã hoàn toàn đem văn phòng nhường lại cho hắn, đồng thời cũng có ý chốn tránh hắn, tận dụng khả năng giảm bớt chạm mặt với hắn.
Có chuyện gì cần báo cáo với hắn, cũng là phái cấp dưới đi nói, tất nhiên trong lòng cũng đã rõ ràng, mình cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Cùng lắm không thấy là không thấy, nhưng cái loại phái người rót nước mời thuốc lá không một chút chậm trễ nào, ý muốn lấy lòng hết sức rõ ràng.
Sau khi đuổi nhân viên cảnh sát đến mời mình đi ăn cơm, Hạ Thiên Kỳ ngồi lại trên ghế sa lon, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một hồi.
Nhưng hắn còn chưa kịp nhắm mắt đã nhìn thấy Triệu Tĩnh Thù đẩy cửa đi đến:
“ Hạ lãnh đạo thật là vì công việc không ngại vất vả nha, đã hơn tám giờ rồi còn chưa ăn cơm tối.”
Trước đó Triệu Tĩnh Thù vẫn luôn điều tra tin tức về thân phận của kẻ khả nghi kia, cho nên lúc này tới chính là muốn gọi Hạ Thiên Kỳ đi ăn cơm.
Hạ Thiên Kỳ cũng chẳng muốn ăn gì, nhưng là mỹ nữ mời thì không thể từ chối, cho nên đã gật đầu đồng ý.
Bởi vì đối với kẻ khả nghi kia không biết lúc nào mới điều tra ra kết quả, cho nên Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù cũng không đi xa, tìm một tiệm cơm ngay cạnh đồn công an.
Tiệm cơn này là do Triệu Tĩnh Thù đề cử, thức ăn bên trong đều rất ngon, cũng coi như là một trong những nơi đặc sắc của thành phố này.
Trên thực tế, tiệm cơm nhà này rất đông khách. Chỉ còn vên vẹn một chỗ trống, bọn họ vừa mới ngồi xuống lại có thêm mấy đợt khách tới, kết quả đều rời đi vì không còn chỗ ngồi.
Đồ ăn là Triệu Tĩnh Thù gọi, Hạ Thiên Kỳ không kén ăn, chỉ cần không phải quá khó ăn thì hắn đều có thể nhét đầy bao tử, đều có thể ăn được.
Thấy Hạ Thiên Kỳ cau mày hút thuốc không nói gì với mình, Triệu Tĩnh Thù cố ý đưa tay vẫy vẫy trước mặt Hạ Thiên Kỳ, sau đó kêu lên một tiếng nói:
“Anh mệt mỏi lắm rồi sao? Trông mặt mũi phờ phạc vậy?”
“Không cần nói, chắc chắn là cô đoán đúng rồi, tôi thực sự không thể giả vờ nổi.”
Hạ Thiên Kỳ nghe xong cười cười, cũng không còn buồn ngủ, lúc này mới cầm lấy ấm nước trên bàn rót cho Triệu Tĩnh Thù một chén:
“Nhìn cô trông cũng rất mệt mỏi, nào… uống chén nước cho ấm người.”
“Hôm nay không phải ngày “đèn đỏ”, tôi muốn một chai nước trái cây lạnh.”
Nói xong, Triệu Tĩnh Thù lại kêu phục vụ tới, rồi hỏi Hạ Thiên Kỳ một câu:
“Anh có muốn một chai rượu hay bia ướp lạnh không, có thể uống cái gì đó ướp lạnh?”
“Cô uống là được rồi, tôi đến ngày “đèn đỏ”, không uống được đồ lạnh.”
Nghe thấy Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, Triệu Tĩnh Thù nén cười nói với nhân viên phục vụ:
“ Vậy cô mang thêm cho anh ta chén nước đường đỏ.”(*)
(*) Nước đường đỏ là một thức uống dùng đường đỏ pha với nước ấm, uống vào rất có lợi cho cơ thể, giúp sản sinh hồng cầu, đảm bảo chất lượng máu trong cơ thể.
“…”
Hai người trêu chọc nhau một chút rồi Triệu Tĩnh Thù chủ động chuyển chủ đề về vụ án kia:
“Ngày hôm nay anh có thu hoạch được gì không?”
“ Chẳng lẽ phát hiện ra một người khả nghi không tính là thu hoạch sao?”
“ Cái này đương nhiên được tính là thu hoạch, nhưng mà tôi luôn cảm thấy kẻ kia xuất hiện có chút khả nghi.”
Thấy Triệu Tĩnh Thù có chút phát hiện, Hạ Thiên Kỳ Không khỏi hỏi:
“Cô cảm thấy khả nghi ở chỗ nào, nói nghe một chút.”
“ Anh nghĩ xem, trước mắt có thể xác định sự việc này là sự kiện linh dị, nhưng mà bên trong camera giám sát lại xuất hiện một khuôn mặt. Ý của tôi là anh nên tự hiểu đi, cái tôi muốn nói đến là khuôn mặt người, nếu như kẻ khả nghi này chính là thủ phạm, vậy thì hắn hoàn toàn có thể không để cho mình xuất hiện trên camera giám sát.
Nói trắng ra hắn hoàn toàn có thể khiến chúng ta không phát hiện ra được.”
“ Ý của cô là về phần kẻ khả nghi này, nếu như có tìm được cũng sẽ không cho chúng ta manh mối gì lớn?”
“Cũng gần như vậy, nhưng ít nhiều cũng có thể mang về cho chúng ta một chút tác dụng.”
Triệu Tĩnh Thù đồng ý gật nhẹ đầu, trầm ngâm một chút lại hỏi:
“Anh có cách gì không?”
“ Tạm thời thì không có cách gì, trước mắt cũng chỉ có thể chờ thân phận của kẻ khả nghi kia bị tra ra. Về phần Bàng Hải Húc, tạm thời tôi cũng chưa tìm ra manh mối gì.”