Dịch: Ngô Diệc Hằng_nhóm dịch Fairplay
Biên: Mã Phương Linh
Nhìn khuôn mặt kẻ kia không rõ ràng lắm, nhưng Hạ Thiên Kỳ lại có được sự trợ giúp của nhân viên cảnh sát, chiếu lặp đi lặp lại nhiều lần video giám sát, gương mặt kẻ kia cũng đã xuất hiện rõ ràng hơn một chút trên màn hình máy vi tính.
Nhìn qua có vẻ giống như một người trẻ tuổi, chỉ khoảng hai năm hai sáu, vóc dáng cao, thân thể gầy yếu như cây sậy, khuôn mặt rất mờ nhìn không rõ lắm.
“Nghĩ cách tra rõ thân phận của người này cho tôi.”
Nội tâm Hạ Thiên Kỳ ít nhiều cũng có chút kích động, dù sao chẳng cần biết kẻ này là ai, chỉ cần điều tra ra là có thể tìm được manh mối quan trọng giải quyết vụ án này.
Tuy nhiên muốn điều tra ra thân phận kẻ này còn cần chút thời gian, Hạ Thiên Kỳ muốn gấp cũng không được, chỉ có thể tạm thời đợi ở đồn công an.
Về phần Đại Huy vừa thì thúc giục người cấp dưới, vừa thuốc xịn trà ngon mời Hạ Thiên Kỳ, hết sức tìm cách hóa giải mâu thuẫn giữa hắn và Hạ Thiên Kỳ.
“Thiên Kỳ, anh tuyệt đối đừng giống như tôi, con người tôi như nào anh cũng không phải không biết, tôi là người sĩ diện, vẫn luôn nghĩ đến thể diện của mình, nghĩ đến lúc đi học bị anh giẫm dưới chân, lúc này mới mượn rượu tạ tội chuyện hôm đó.”
Trong văn phòng, Tạ Đại Huy không ngừng giải thích chuyện gặp mặt đêm đó với Hạ Thiên Kỳ.
Dù sao Hạ Thiên Kỳ cũng phải chờ, cũng có chút thời gian nên mới nghe Đại Huy nói, nghe hắn nói xong không khỏi cười lạnh một tiếng nói:
“Đại Huy, nếu như tôi là người bình thường, tôi nghĩ kết quả của đêm hôm đó đơn giản chỉ có hai loại. Một là bị anh và mấy người kia đánh cho tàn phế, hoặc là anh sẽ bị nhốt vào bên trong đồn cảnh sát, dù kết quả thế nào cũng đều rất thảm. Cho nên anh cảm thấy bây giờ anh nói với tôi những thứ này là có ý gì?”
Thấy Hạ Thiên Kỳ không chút nể tình mà hỏi thẳng, trong nháy nháy mắt, giọng nói của Đại Huy đã trở nên nghẹn ngào:
“Thiên Kỳ, tôi đã nhận trừng phạt, ngày đó anh đã đánh tôi rất thảm, anh nhìn xem hiện tại mặt tôi vẫn còn xưng. Đêm đó thật sự là tôi không đúng, tôi là một tên khốn kiếp, anh đừng chấp nhặt với tôi.”
“Đại Huy, con người tôi từ trước đến nay coi cái ác như kẻ thù, có thù tất báo. Anh làm sao có thể để cho tôi nuốt trôi cục tức này?”
“Thiên Kỳ, tôi biết sai rồi, anh nói đi, chỉ cần có thể làm anh tha thứ cho tôi. Anh muốn tôi làm gì cũng được.”
Trong lòng Đại Huy tức giận gần chết, nhưng ngoài miệng một chút cũng khôm dám biểu hiện, cũng chỉ có thể nghĩ hết tất cả biện pháp hóa giải đoạn thù oán giữa bọn họ.
Có một số người cho dù người trước mặt bạn hắn nói có dễ nghe đến cỡ nào bạn cũng muốn hắn biến mất ngay lập tức. Đại Huy chính là loại người như vậy, đối với Hạ Thiên Kỳ, đừng nói là nhìn thấy hắn, mà chỉ cần nghe thấy giọng nói của hắn đã cảm thấy buồn nôn.
“Coi như nể mặt mũi bạn học cũ nên chuyện này cứ tạm tính như vậy, có điều nếu vụ án này các anh không điều tra được, hoặc là không chịu nghe theo sự chỉ đạo của tôi, thì tôi chỉ có thể trở mặt với anh.”
Hạ Thiên Kỳ nói là nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ không gặp thì thôi nhưng đã là oan gia ngõ hẹp ở đây thì đợi sau khi mấy chuyện này được giải quyết nhất định sẽ trừng trị hắn.
Đại Huy hiển nhiên không biết trong lòng Hạ Thiên Kỳ nghĩ như thế nào, hắn nghe được Hạ Thiên Kỳ nói những lời này còn tưởng rằng Hạ Thiên Kỳ đã không còn so đo chuyện đêm đó, lập tức mừng rỡ, liên tục tán dương Hạ Thiên Kỳ là đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân.
Hạ Thiên Kỳ nghe xong trong lòng liên tục cười lạnh, nói mấy câu lập tức đuổi Đại Huy đi.
Ở trong văn phòng của Đại Huy, Hạ Thiên Kỳ một mực chờ đến hơn bảy giờ tối Triệu Tĩnh Thù mới từ bên ngoài trở về.
Vừa tiến đến đã la hét sắp chết khát, muốn hạ Thiên Kỳ rót cho cô một cốc nước, Hạ Thiên Kỳ đem một cốc nước ấm đưa cho Triệu Tĩnh Thù, nhịn không được trêu trọc nói:
“ Kỹ thuật diễn của cô thật sự là quá kém, đừng quên hiện tại thân phận của tôi là lãnh đạo, có thủ hạ nào lại sai lãnh đạo lấy nước sao?”
Triệu Tĩnh Thù một hơi uống sạch sẽ chén nước, tiếp theo lườm hắn một cái nói:
“ Anh còn không biết xấu hổ mà nói, tôi chạy đi chạy lại ở bên ngoài, chạy đến nỗi sắp gẫy chân rồi.”
“Có xe không đi cô còn trách ai.”
Hạ Thiên Kỳ cười ha hả rồi vội hỏi:
“ Thế nào, đã điều tra ra được cái gì rồi?”
“ Đừng nói nữa, thật đúng là bị anh đoán trúng. Tôi thực sự đã tìm ra được điểm tương đồng giữa Bàng Hải Húc và hai người bị hại kia.”
Nghe được Triệu Tĩnh Thù có phát hiện, Hạ Thiên Kỳ lập tức mừng rỡ, nhịn không được thúc giục nói:
"Nói nhanh lên một chút, chớ học tôi thừa nước đục thả câu."
"Ha ha, tôi không nói đấy, anh cầu xin tôi đi."
“Cô đừng có làm loạn nữa, nói nhanh lên một chút đi.”
“Ừm các đồng chí phụ trách điều tra đã tra được có điểm tương đồng giữa Bàng Hải Húc và hai người bị hại kia. Mặc dù giữa bọn họ không có mối quan hệ gì nhưng điểm giống nhau là trước khi chết đều xin phép nghỉ việc”
“Trước khi chết đều viết giấy đến công ty xin nghỉ phép.” Hạ Thiên Kỳ miệng lẩm bẩm lặp lại một lần, chợt giật mình nghĩ ra điều gì đó:
“Chẳng lẽ tình huống dẫn đến cái chết của bọn họ và Bàng Hải Húc có liên quan, là tinh thần cực đoan sụp đổ sau đó bị giết chết.”
“Có thể có khả năng này, dù sao không phải ai cũng đi tìm thầy tướng số để giải quyết, hơn nữa không hề nhận được các cuộc báo án từ chỗ nạn nhân.”
“Ngoại trừ những điều này còn có thứ khác sao?”
Hạ Thiên Kỳ cảm giác như mình đã đến rất gần chân tướng, nhưng chỉ thiếu một chút mà không có cách nào chạm đến.
“ Không còn gì nữa.”
Nói đến chỗ này, Triệu Tĩnh Thù lại đột nhiên nhớ tới cái gì:
“A. Đúng rồi! Quên không nói, nhân viên điều tra đã xem qua đoạn video ở chỗ hai người chết cách đó vài ngày có phát hiện ra một kẻ hết sức khả nghi.
Bởi vì sau khi họ chết, tòa nhà trong tiểu khu mà họ ở đều xuất hiện một gương mặt.”
“ Tôi nhớ rằng nhà của hai người bị hại này đều ở cách rất xa nhau.”
Hạ Thiên Kỳ nhớ rõ Triệu Tĩnh Thù từng nói với hắn.
“ Đúng là rất xa nhau. Cho nên đây cũng là điểm mấu chốt khiến chúng ta hoài nghi tên kia.” Triệu Tĩnh Thù không hề phủ định gật nhẹ đầu.
Nói đến gương mặt cùng xuất hiện gần nhà hai người bị hại, Hạ Thiên Kỳ không khỏi nhớ đến người con trai hắn nhìn thấy khi đang theo dõi hình thu lại, không chắc chắn hỏi:
“ Có phải y có vóc dáng không cao, thân thể hơi gầy, ánh mắt nhìn có chút ngây dại?”
“ Đúng, tại sao anh biết?”
Thấy Hạ Thiên Kỳ hình dung rất giống, Triệu Tĩnh Thù có vẻ hơi kinh ngạc.
“ Cái kia chắc chắn không sai.”
Hạ Thiên Kỳ cười ra vẻ thần bí, sau đó giở giọng thối nói:
“ Cô muốn biết sao? Tôi không nói đấy, cô cầu xin tôi đi.”
“ Anh đừng nhiễu sự nữa, mau nói rốt cuộc anh đã biết như thế nào rồi? Có phải anh cũng xem video giám sát ở tiểu khu nhà Bàng Hải Húc không?”
“ Thông minh.”
Sau đó Hạ Thiên Kỳ đem đoạn băng mà trước đó hắn đã xem qua cho Triệu Tĩnh Thù xem lại một lần nữa, khi tấm thân và khuôn mặt gầy còm kia xuất hiện, Triệu Tĩnh Thù không kiềm chế được hét to một tiếng:
“ Chính là người này, lúc ấy y từng xuất hiện gần nhà hai người bị hại.”
Được Triệu Tĩnh Thù xác nhận, cuối cùng Hạ Thiên Kỳ cũng tìm ra điểm mấu chốt, cảm thấy phải nhanh chóng điều tra rõ ràng thân phận người này để bắt giữ.