Ác Linh Quốc Gia

Quyển 7 - Chương 9: Khóa chặt khu vực




Dịch: Hạ Tuyết _ Nhóm dịch Colorful



Khi ba người Hạ Thiên Kỳ đuổi theo theo Từ Thiên Hoa tới phía đông thôn, bọn họ lập tức phát hiện nhóm người nói chờ bọn họ ở nơi này đều không thấy!

“Làm sao lại không có một ai vậy? Những người của nhóm phụ trách tìm kiếm khu vực này đâu rồi?”

Thấy những đội viên của nhóm kia vốn hẳn phải chờ ở chỗ này, nhưng lại không thấy, Phương Hân Hân cũng cảm thấy có vấn đề. Nhưng cô không dám đi hỏi Từ Thiên Hoa cho nên chỉ có thể hỏi Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt.

“Chúng ta vốn đã chạy tới đây rất nhanh, đáng lý họn họ phải ở chỗ này chờ chúng ta chứ? Có thể hay không bọn họ đã đi tới chỗ kia muốn cùng chúng ta tập hợp? Nếu là trường hợp trước, khi chúng ta tới nơi này phải thấy họ. Nên có lẽ là trường hợp sau, mà cũng không đúng, nếu như vậy, hẳn khi chúng ta chạy tới đây thì trên đường nhất định đã gặp bọn họ. Nhưng bây giờ, trường hợp nào cũng không phải, vậy bọn họ đã đi chỗ nào rồi?

Hạ Thiên Kỳ khẽ vuốt cằm, làm ra bộ dáng đang phân tích mọi việc, sau đó mới nói ra suy nghĩ của mình:

“Có lẽ đều đã bị quỷ giết chết rồi!”

“Bị giết chết? Thật... Tất cả mọi người luôn sao?”

Phương Hân Hân trợn tròn mắt, kinh ngạc. Trước đó cô mới vừa ngừng khóc, nhưng lúc này nước mắt lại đang có nguy cơ tuôn trào.

“Đây là chuyện rõ như ban ngày rồi, chứ không, cô nghĩ bọn họ giờ phút này đang đi nhà xí sao?”

“Sao cậu có thể nói ra một câu không có não như vậy?”

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói một câu không nghiêm chỉnh, Lãnh Nguyệt im lặng nhìn hắn một lúc. Tuy nhiên cũng không chịu thua lỗ, bốp chát lại hắn một câu “không có não” khiến Phương Hân Hân bị chọc cho bật cười.

“Xem đi, xem đi... Đúng là nói chuyện với loại người không có khiếu hài hước thì không có cách nào giao lưu được mà!”

“Chẳng lẽ hài hước là giống như đi mao xí à?”

“...”

Lãnh Nguyệt ngang ngạnh một lần nữa, làm cho Hạ Thiên Kỳ phải nghẹn họng không nói ra lời. Vì nếu như hài hước giống như đi nhà xí, thì quỷ vật kia nếu có tính khôi hài, có hay không cũng chờ bọn hắn ở nhà xí?

Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nghĩ đến ý tứ kia của Lãnh Nguyệt, tên xấu xa này nói khi bọn hắn khi đi nhà xí nhất định phải nghiêm túc.

“Phốc...”

Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa bật cười, cười càng lúc càng to hơn. Đến cuối cùng liền ngồi xổm trên đất mà cười.

“Ha ha... Không được... Lãnh Nguyệt, cậu thật sự là quá biết đùa...”

Lãnh Nguyệt trên trán nổi đầy hắc tuyến, liếc Hạ Thiên Kỳ. Cậu ta lúc này đang có một loại cảm giác, muốn trực tiếp một cước đá bay Hạ Thiên Kỳ cho rồi. Đương nhiên, cơn tức giận trong lòng kia cũng bao gồm cả phẫn nộ cùng bực bội với Từ Thiên Hoa.

“Đều sắp chết rồi, mà vẫn còn tâm trạng đùa giỡn như vậy?”

Tâm trạng Từ Thiên Hoa lúc này đang cực kỳ khó chịu. Mà một người tâm tình đang không tốt, đương nhiên nhìn người khác đùa giỡn vui vẻ như vậy sẽ có chút không vừa mắt. Nhìn Hạ Thiên Kỳ phình bụng cười to, Từ Thiên Hoa tự nhiên sẽ có cảm giác tức giận muốn mắng người.

Nghe Từ Thiên Hoa lạnh lùng lên tiếng, cơn buồn cười của Hạ Thiên Kỳ trước đó lập tức tan thành mây khói. Hắn từ dưới đất đứng lên, cười mà như không cười, đưa mắt nhìn Từ Thiên Hoa:

“Từ chủ quản nói như vậy sai rồi, nói tôi sắp chết lúc này hình như còn hơi sớm đấy!”

“Thật sao?”

“Không phải sao? Từ chủ quản không tin?”

Khi Từ Thiên Hoa muốn há miệng tiếp tục lên tiếng, thì những người của hai nhóm phụ trách tìm kiếm khu vực phía nam cùng phía bắc của thôn cũng vừa chạy tới.

Những người của hai nhóm kia vừa tới, cũng vừa hay hóa giải cái không khí bắt đầu tràn ngập mùi thuốc súng giữa Hạ Thiên Kỳ cùng Từ Thiên Hoa.

Trước đó vì thời gian được phân công có chút chênh lệch, cho nên hai nhóm này về trước một bước so với nhóm phụ trách tìm kiếm khu vực phía tây .

Trong đó nhóm phụ trách tìm kiếm phía bắc thôn có ba người, nhóm phụ trách tìm kiếm phía nam thôn có bốn người.

Từ Thiên Hoa nhìn lướt qua nhân số, thấy cũng không có thiếu người nào. Lập tức mở miệng hỏi người của hai nhóm kia:

“Hai nhóm các cậu ở bên kia tìm kiếm thế nào rồi?”

“Vẫn chưa tìm kiếm xong, tuy nhiên cũng không phát hiện được chuyện gì kỳ quái cả!”

Tống Khánh Cương cùng Vương Khải, còn có Triệu Thu Nhã ba người cùng một nhóm. Lúc trả lời câu hỏi của Từ Thiên Hoa, Triệu Thu Nhã cùng Vương Khải vốn dĩ không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.

Từ Thiên Hoa nghe xong, cười khan một tiếng:

“Thật? Trách sao không thấy bên các người một chút sự tình cũng không có!”

Câu nói này của Từ Thiên Hoa rõ ràng trong lời nói còn có hàm ý khác, khiến Tống Khánh Cương nghe xong khuôn mặt lập tức cứng đờ. Ấp a, ấp úng một chút, cũng không dám ở lại chỗ đó nữa.

“Còn các người thì sao?” - Từ Thiên Hoa nhìn về phía nhóm bốn người phụ trách tìm kiếm khu vực phía nam.

“Chúng tôi bên kia cũng không phát giác được chuyện gì kỳ quái.” - Trả lời Từ Thiên Hoa là cô gái tóc ngắn, trước đó từng đặt câu hỏi với ông ta.

“Thật sao? Xem ra các người ở hai khu vực kia đều rất bình an!”

Từ Thiên Hoa cơ hồ nghiến răng khi nói ra câu này, sắc mặt của bọn họ lập tức trở nên khó coi. Từ Thiên Hoa đương nhiên cũng nhìn ra được, bọn người kia chắc chắn là không có cẩn thận tìm kiếm.

Hạ Thiên Kỳ sớm đã biết được sẽ là cái dạng này. Cái thôn Tử Dụ này, bên trong chỉ nhìn qua cũng khiến người ta cảm thấy vạn phần quỷ dị. Làm sao có kẻ nào dám mạo hiểm tiến vào bên trong mấy ngôi nhà ma âm trầm kia.

Chỉ có bọn hắn, mấy người bị Từ Thiên Hoa an bài ở bên cạnh ông ta, mới không thể không kiên trì đi vào.

Từ Thiên Hoa đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, mà lúc nay nhóm người phụ trách tìm kiếm khu vực phía tây cũng vừa lúc chạy đến. Tuy nhiên, nhìn sơ qua so với hai nhóm trước, nhóm người này có vẻ chật vật hơn.

Vốn dĩ nhóm này có bốn người, giờ đây chỉ con lại hai người. Mà một trong hai người đó trên cánh tay còn bị thương nhẹ.

“Từ chủ quản, bên chỗ chúng tôi đã xảy ra chuyện. Vì cái gì ông không dẫn người tới?”

Lên tiếng là một người thân thể cực kỳ cường tráng, nhưng dáng người lại không cao. Đồng thời màu da lại đen sì, nhìn cực kỳ trái ngược với củ khoai tây.

“Vì trước đó lúc tôi tính tới chỗ các cậu lại có tin tức truyền đến, nên đành lập tức ra lệnh đi qua bên này.”

Từ Thiên Hoa có chút vượt quá dự kiến của Hạ Thiên Kỳ mà lên tiếng giải thích, sau đó lại nghe ông ta tiếp tục hỏi:

“Bây giờ tình huống bên các cậu thế nào rồi?”

Trong nhà của những thôn dân kia đều có quỷ, số lượng không chỉ có một con. Bốn người chúng tôi lúc đầu còn tưởng là thôn dân bình thường. Kết quả trở ra mới phát hiện đó vốn dĩ chỉ là từng khối thi thể, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới những thi thể kia đều còn sống. Cho nên mới bị đánh lén, hai người kia đều đã bị giết chết, hai người chúng tôi may mắn chạy thoát.”

“Phế vật!” - Đột nhiên một giọng nói khàn khàn từ nhóm người phụ trách tìm kiếm khu vực phía nam thôn truyền ra.

Gã đàn ông to con nghe thấy, lập tức tức giận nhìn sang, lên tiếng chửi bới:

“Con mẹ nó, mày nói ai là phế vật? Mau lăn ra đây cho tao!”

“Chỉ đối phó với mấy con tiểu quỷ mà đã chật vật bỏ chạy, còn dám nói mình không phải là phế vật?”

Hạ Thiên Kỳ lúc này mới thấy nhìn rõ, người lên tiếng chính là người thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong đám.

“Thằng oắt con, có hay không muốn tao đánh chết mày?”

Gã đàn ông to con thấy đúng là người thiếu niên kia đang làm nhục gã, lập tức nổi trận lôi đình. Muốn tiến lên đánh người, nhưng bị Từ Thiên Hoa quát lớn:

“Các người muốn làm cái gì hả? Chúng ta lần này tập hợp lại là để mấy người nội bộ đánh hay sao? Tất cả các người muốn chết rồi phải không?”

“Tao khinh, mày cứ chờ đó!”

Gã đàn ông to con vì ngại Từ Thiên Hoa nên mới không dám làm càng, nhưng vẫn trừng mắt uy hiếp nhìn thiếu niên kia. Tuy nhiên thiếu niên kia cũng vẫn giữ thái độ xem thường gã, lần nữa lui về bên trong nhóm người của mình.

Hạ Thiên Kỳ có chút ấn tượng với tên thiếu niên kia. Thoạt nhìn cậu ta nhỏ tuổi nhất đám, đồng thời thân thể cũng rất gầy yếu, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi cậu ta bay mất.

Kết quả thật khiến hắn được mở rộng tầm mắt, thiếu niên kia không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng lập tức như vậy nói một câu cực kỳ bất lịch sự như vậy!

Từ Thiên Hoa lúc này giơ cổ tay lên, cũng không biết ông ta nhìn thấy cái gì ở trên đồng hồ vinh dự, lập tức lên tiếng: