Dịch: Kimo Hanie _ Nhóm dịch Colorful
"Sau khi nhiệm vụ đoàn đội chính thức mở ra thì chúng ta nhất định phải bằng tốc độ nhanh nhất tìm ra cho bằng được con quỷ đang trốn trong thôn Tử Dụ, sau đó tiêu diệt nó."
"Từ. . . Từ chủ quản, ngài có biết con quỷ trong sự kiện lần này là cái gì không?"
"Nó được lai giữa quỷ mị và lệ quỷ, cũng không phải là loại mà các cậu có thể đối phó, cho nên nhiệm vụ của các cậu là phải tận lực đi tìm nó rồi báo ngay cho tôi biết.
Đương nhiên, trong lúc đó tôi cũng sẽ tìm kiếm cùng các cậu."
Nghe được Từ Thiên Hoa nói con quỷ lần này được lai giữa quỷ mị và lệ quỷ, sắc mặt của mọi người lập tức trở nên khó coi hơn, đặc biệt là sau khi nghe nhiệm vụ của bọn hắn là phải tìm ra nó.
"Nhiệm vụ đoàn đội lần này chính là như vậy, thật ra cũng không có gì nhiều. Tiếp theo tôi sẽ cho các cậu thời gian để đặt câu hỏi, còn muốn hỏi gì thì có thể nói ra."
Từ Thiên Hoa lại cho đám người bọn họ một chút thời gian để đặt câu hỏi. Nguyên một đám người chỉ biết cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, rõ ràng đa phần đều muốn hỏi nhưng lại có chút sợ Từ Thiên Hoa mà không dám mở miệng.
Bởi vì Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt sớm đã được Nam Cung Vân nói cho biết về nơi đó rồi cho nên cũng không có cái gì để hỏi. Một đám người cứ mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau một hồi lâu thì mới nghe tiếng của nam sinh Vương Khải kia hỏi:
"Tất cả mọi người sẽ cùng nhau tìm kiếm ở một chỗ trong thôn hay là ngài sẽ chia ra mỗi người phụ trách lục soát một khu vực?"
"Thôn Tử Dụ có diện tích không nhỏ, đồng thời chúng ta cũng cần xác định chính xác được khu vực mà quỷ đang ở, cho nên ngay từ đầu tôi sẽ sai mỗi người tiến hành."
"Sai khiến? Trong nhiệm vụ lần này có quỷ vật gần như là lệ quỷ, nếu như chúng ta lạc đoàn thì không phải là tìm đường chết sao."
"Đúng nha, tỷ lệ gặp phải quỷ thật sự là quá lớn như vậy làm sao có đủ thời gian để cầu cứu."
"Chúng ta mà tách ra thì tuyệt đối chỉ có con đường chết. . ."
Nghe được Từ Thiên Hoa muốn tách tất cả mọi người ra, cuối cùng trong đám người bọn họ cũng xuất hiện tiếng phản đối. Dù sao việc này cũng liên quan đến tính mạng của bọn họ. Bởi vì cho dù Từ Thiên Hoa có tức giận thì bọn hắn cũng chỉ có thể làm như thế.
Nghe được tiếng bàn luận phản đối của đám người kia, Từ Thiên Hoa nhướng mày, giọng nói sắc bén khiến đám người kia không dám nói thêm tiếng nào:
"Tôi có nói là sẽ phân tán hết tất cả mọi người sao? Có nói qua sao!"
Tiếng của Từ Thiên Hoa càng lớn hơn.
Thấy Từ Thiên Hoa nổi giận, ai cũng không dám đứng lên gánh vác đành phải cúi đầu không còn dám nhìn hắn. Ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Nếu như các cậu đã nghe không rõ, vậy tôi sẽ nói rõ ràng điểm này. Tôi sẽ tách các cậu ra, tuy nhiên sẽ theo hình thức từng tổ nhỏ, mỗi tổ nhỏ sẽ được phái đi điều tra một khu vực. Hiện tại tất cả đã nghe hiểu chưa?"
Nghe được mỗi người không phải bị sai khiến một mình ra ngoài nên đám người đó đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có nhiều người cũng có thể hỗ trợ nhau được nhiều hơn.
"Từ chủ quản, ta còn có một câu muốn hỏi."
Người mở miệng lần này chính là một cô gái tóc ngắn ngang tai, bộ dạng có chút ngọt ngào. Nhìn tuổi tác chắc cũng cỡ Hạ Thiên Kỳ, tầm khoảng 20 tuổi.
Thấy Từ Thiên Hoa không có phản ứng gì, cô gái tóc ngắn lập tức vào thẳng vấn đề:
"Nếu là nhiệm vụ đoàn đội, chúng ta cần giết chết con quỷ đang ẩn nấp trong đó, vậy chúng ta có cần đề ra một cái chiến lược để đối phó hay không?"
"Việc này không cần các cậu quan tâm."
Từ Thiên Hoa nhìn nữ sinh kia một chút, sau đó lại khoa trương nói thêm lần nữa:
"Nhiệm vụ của các cậu là mau chóng tìm cho ra con quỷ kia, còn những cái khác không cần các cậu quản, không nên nghĩ nhiều, cũng đừng làm những chuyện dư thừa."
Nữ sinh kia nghe xong há to miệng muốn nói lại nhưng cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu. Loại này chính là nuốt hết phiền muộn vào trong bụng.
Từ Thiên Hoa nói là để cho đám người bọn họ đặt câu hỏi, nhưng thái độ cứng cỏi của hắn đã nói lên tất cả, bất luận là đặt câu hỏi gì cũng sẽ không đạt được câu trả lời thỏa mãn, cho nên sau đó không còn người tự đi tìm sự không thoải mái cho mình xuất hiện nữa.
Thấy nửa ngày mà không có người nào đặt câu hỏi, Từ Thiên Hoa nâng cổ tay lên rồi nhìn thời gian phía ngoài bảng vinh dự, thấy đã gần tới thời gian sự kiện đoàn đội mở ra nên bắt đầu sai khiến mọi người:
"Ba người các cậu phụ trách tìm kiếm. . ."
Từ Thiên Hoa tiếp tục sai khiến, một đám người có thể là ba người một tổ hoặc có thể là bốn người. Bị Từ Thiên Hoa chia ra làm năm tổ nhỏ. Phụ trách tìm kiếm ở thôn tây, thôn nam, thôn đông và thôn bắc. Cùng toàn bộ các khu vực trong thôn.
Không biết có phải là Từ Thiên Hoa cố ý kiếm chuyện hay không, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt bị xếp vào cùng một tổ với hắn, ngoại trừ ba người bọn họ thì còn có hai nữ sinh nữa. Người thuộc tổ của bọn hắn nhiều người nhất, phụ trách tìm kiếm các khu vực trong thôn.
Hạ Thiên Kỳ đúng là khổ không ngớt với cái sự phân chia này của Từ Thiên Hoa. Trong lòng không ngừng chửi mắng Từ Thiên Hoa, nhưng những người không biết chuyện kia, thì vô cùng ghen ghét bọn người của Hạ Thiên Kỳ, đều cho rằng bọn hắn cùng một tổ với Từ Thiên Hoa sẽ được ngồi ôm đùi hưởng phước, nhưng không biết được rằng đó rõ ràng là bị Từ Thiêm Hoa cho làm người chết thay mà thôi."
Nhưng có một việc không thể không nói đến, đó chính là hắn lại bị Lãnh Nguyệt làm cho cảm động một lần nữa.
Bởi vì ngay lúc mà Từ Thiên Hoa chia người, cũng không có cân nhắc việc dùng Lãnh Nguyệt làm kẻ đi dò đường để tiến vào bên trong, mà là chọn gọi tên Triệu Thu Nhã khóc lóc trước đó. Bởi vì Lãnh Nguyệt chủ động yêu cầu được cùng một đội với Hạ Thiên Kỳ cho nên Từ Thiên Hoa mới đổi Lãnh Nguyệt và Triệu Thu Nhã lại.
Nghĩ đến tâm lý của Từ Thiên Hoa, tuyển ai làm kẻ chết thay cũng như nhau thôi vì dù sao đều là muốn tìm đường chết.
Mấy tổ nhỏ khác đều đã nhận lệnh của Từ Thiên Hoa mà xuất phát, một khi có ai phát hiện ra tung tích của quỷ, lập tức sẽ sử dụng máy truyền tin báo cho Từ Thiên Hoa trước tiên.
"Xem ra vận khí của chúng ta rất tốt nha, vậy mà cũng được chung một tổ với Từ chủ quản."
"Đúng vậy nha, ít nhất khi gặp quỷ cũng không cần lo lắng."
Hai nữ sinh kia vừa đi theo Từ Thiên Hoa phía trước vừa khẽ bàn luận ở phía sau. Hạ Thiên Kỳ nghe xong chỉ cảm thấy các cô gái này thật đơn giản, lại vì sự việc này mà âm thầm nghĩ mình may mắn.
Kỳ thật kẻ ngu cũng có thể nghĩ ra, nếu như không cùng tổ với Từ Thiên Hoa, sẽ không có việc bị cấp trên sai khiến, vốn dĩ sẽ không có khả năng xuất hiện việc vi phạm mệnh lệnh mà bị trừ điểm vinh dự. Nhưng đi theo chủ quản của một tổ, một khi chủ quản bắt các người đi, các người có dám trái lệnh không?
Bọn họ vốn hoàn toàn không biết rõ về con người này lại đi nói Từ Thiên Hoa có tấm lòng tốt bụng rộng rãi mà đi bảo vệ người khác. Đúng là cực kỳ ngây thơ.
Nhìn diện tích thôn Tử Dụ cùng số lượng phòng ốc ở đây chứng tỏ người ở nơi này không ít. Nhưng bọn hắn đã đi được một lúc mà chẳng thấy đến nửa cái bóng người. Cửa lớn của mỗi gia đình đều đóng chặt, hoàn toàn không có chút hơi thở của con người.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng không có nói chuyện với nhau, chỉ một mực đi theo sau vị Từ Thiên Hoa đang thong thả đi lên phía trước, lúc nào cũng cố gắng chú ý đến động tĩnh chung quanh.
Đi chừng năm phút, Từ Thiên Hoa đột nhiên dừng lại, tiếp theo nhìn Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt nói:
"Các cậu đi ở phía trước."
"Lão rùa đen!"
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ mắng Từ Thiên Hoa một câu, nhưng vẫn không dám phản đối lại mà khẽ gật đầu, cùng Lãnh Nguyệt đi lên phía trước. Còn Từ Thiên Hoa thì lùi về vị trí trung tâm, bốn người bọn họ bao vây hắn lại.
Có thể nói là sẽ tránh khỏi các tình huống phát sinh trước mặt lại có thể tránh được khả năng bị quỷ đánh lén sau lưng.