Ác Linh Quốc Gia

Quyển 7 - Chương 33: Tìm được




Dịch: Witch _ Nhóm dịch Fair Play

Cơ hồ ngay lúc bọn hắn phát hiện ra con quỷ kia thì đôi mắt màu trong bóng tội cũng đã bước đến trước mặt bọn hắn.

Giờ khắc này, đầu óc của Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn trống rỗng, dù gì thì cũng có ai muốn vừa rời khỏi địa ngục lại rơi vào địa ngục nữa chứ?

Cô gái tóc ngắn và cậy thiếu niên gầy lúc này cũng khó kìm nén lại tuyệt vọng, hét lên sợ hãi. Tiếng gió rít gào bốn phía lúc này giống như ngưng trệ lại.

Hạ Thiên Kỳ hoảng sợ trợn trờn mắt, đối mặt với đôi mắt đỏ máu kia, mặc dù khoảng cách rất gần nhưng hắn cũng không nhìn thấy rõ mặt quỷ.

Tuy nhiên hắn hoàn toàn tưởng tượng dược khuôn mặt kia nhất định là rất dữ tợn và đáng sợ.

Nhưng không hiểu tại sao, hoặc giả chỉ là ảo giác, cũng có thể là vì nguyên nhân khác, trong lúc tuyệt vọng Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy con ác quỷ này có chút quen thuộc.

Cái cảm giác quen thuộc này rất chân thật, nhưng cũng rất xa lạ, dù sao đối phương cũng là ác quỷ, làm sao hắn có thể có một người bạn là ác quỷ.

Ngay lúc trong lòng Hạ Thiên Kỳ dâng lên suy nghĩ này thì rốt cục con ác quỷ kia cũng đánh Quỷ Trảo về phía hắn, lúc hắn đang tuyệt vọng cho rằng mình sẽ đầu lìa khỏi xác thì đột nhiên con ác quỷ kia lại đánh vào sau lưng hắn, làm hắn bay vào trong ngôi miếu đổ nát.

Cho đến khi ác quỷ kia đã biến mất hoàn toàn không còn chút dấu vết, cửa miếng vang lên một loạt tiếng đóng cửa Hạ Thiên Kỳ mới chợt hoàn hồn lại, không dám tin rằng mình còn sống.

Cũng giống như hắn, cô gái tóc ngắn và cậu thiếu niên gầy đều kiệt sức, ngồi phịch trên nền đất, nhất thời có cảm giác như vừa bò lên khỏi vách đá, trên người sớm đã thấm ướt mồ hôi lạnh.

"Mình còn sống? Lúc nãy vừa xuất hiện một con ác quỷ chỉ là ảo giác sao?"

Thiếu niên gầy không dám tin nhéo vào mặt mình.

Nhưng cảm giác đau lại rất chân thực.

Lúc này cô gái tóc ngắn cũng ngọ ngoạy từ dưới đất đứng lên, chưa hoàn hồn nói với hai người Hạ Thiên Kỳ:

"Bất kể là thật hay giả chúng ta cũng nhanh chóng rời khỏi đây đi."

Nghe thấy lời nhắc nhở của cô gái tóc ngắn, Hạ Thiên Kỳ thở ra một hơi dài, rồi quau đầu nhìn cửa miếu đang đóng chặt ở sau lưng, ở nơi này trong bóng tối tĩnh mịch lúc nào cũng truyền đến tiếng thét thê lương thảm thiết.

Tiếng thét thảm thiết kia có thể là của quỷ vật, hoặc giả cũng có thể là của Từ Thiên Hoa.

Hạ Thiên Kỳ một lần nữa cảm thấy mình quả thật rất nhỏ yếu, đồng thời cảm thấy con ác quỷ kia quả thật rất mạnh. Ở trước mặt nó, hắn ngay cả trở sơ sinh cũng không đáng mà chỉ là một con kiến nhỏ bé thôi.

Mặc dù quỷ hóa đã làm hắn trở nên mạnh hơn, nhưng chỉ hai cánh tay thôi cũng chưa đủ, hắn còn phải tiếp tục làm mạnh cho đến khi bản thân thật sự mạnh hơn.

Hạ Thiên Kỳ nghe thấy lời đề nghị của cô gái tóc ngắn, cả ba người lấy tốc độ nhanh nhất chạy cách xa ngôi miếu hoang này.

Trước mắt, cho dù là ai cũng không còn nghĩ đến việc làm thế nào để đạt được điểm vinh dự mà là nghĩ làm sao mới có thể sống sót qua 48 giờ. Từ Thiên Hoa quả thật lợi hại nhưng Hạ Thiên Kỳ thấy năng lực của ông ta nhiều nhất chỉ có thể đối phó với một con ác quỷ mà thôi. Nhưng vấn đề là, trong ngôi miếu hoang kia không chỉ có một mà là hai con.

Nghĩ đến việc giáp mặt với hai con ác quỷ kia, đừng nói là Từ Thiên hoa mà sợ ngay cả giám sát cấp cao cũng khó mà ung dung đối phó.

Sống chết của Từ Thiên Hoa, Hạ Thiên Kỳ cũng không quan tâm nữa, giống như cho đến bây giờ bọn hắn sống chết thế nào ông ta cũng không màng quan tâm vậy. Vậy nên trước mắt Hạ Thiên Kỳ đã suy nghĩ rất rõ ràng, chính là nghĩ cách chịu đựng qua mấy giờ đồng hồ cuối cùng này, sau đó chạy ra khỏi thôn Tử Dục này, ở đây có cây xanh không sợ không tìm được củi đốt.

Ba người cùng chạy theo một đười, cuối cùng cũng chạy đến được chỗ có bia đá có khắc tên Tử Dục ở cửa thôn.

Mà trong quá trình đó, vốn dĩ trời đang tối cũng dần dần trở nên sáng hơn, giống như có trời đang nhanh sáng vậy.

Từng giây từng phút trôi qua, sau khi trải qua tình trạng ngựa không dừng vó như bây giờ, bất kể là Hạ Thiên Kỳ hay hai người kia cơ thể cũng đã vượt qua quá mức chịu đựng.

Trong ba người, không thể nghi ngờ nữa, cậu thiếu niên gầy là người yếu nhất, vậy nên sau khi liếc mắt một cái là hoàn toàn ngất đi.

Mặc dù cô gái tóc ngắn đã rất kiệt sức nhưng cũng không dám cho phép mình hôn mê, đến bây giờ vẫn luôn cắn chặt môi mình, ý định dùng cảm giác đau để tỉnh táo lại.

Nhưng sau một lúc kiên cường, cô gái tóc ngắn cũng không thể tránh được tình huống bất tỉnh. Ngược lại, Hạ Thiên Kỳ với hai cánh tay gãy vẫn luôn duy trì vẻ thanh tỉnh.

Dẫu sao chỉ nói về tố chất cơ thể mà nói, hắn tuyệt đối mạnh hơn cô gái tóc ngắn và cậu thieus niên gần, huống chi hắn còn là thể chất quỷ vật, sức chịu đựng của bản thân chắc chắn cao hơn người theo học pháp thuật.

Tuy không ngất đi nhưng cũng không có nghĩ bây giờ hắn không mệt mỏi.

Trên thực tế bộ dạng hắn cũng rất mệt mỏi và khốn đốn, nhưng trong ba người bọn hắn nhất định phải có một người tỉnh táo, bởi vì trước mắt cách thời hạn 48 giờ chỉ còn khoảng 6 tiếng nữa thôi.

Không cách nào chắc chắn là trong 6 giờ sắp tới ở nơi này sẽ phát sinh những chuyện gì.

Cơ thể Hạ Thiên Kỳ run run dựa vào tấm bia đá, sau đó nhìn về phía ngôi miếu hoang. Không biết là nên cầu nguyện hay tự chế giễu nữa.

Nhưng ngay tại lúc này, Hạ Thiên Kỳ lại phát hiện bảng vinh dự trên cổ tay lại vang lên một âm thanh nhắc nhở.

Lúc đầu, hắn còn tưởng là ảo giác của mình cho đến khi thật sự nhìn thấy thông báo nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành hắn mới tin mình quả thật không nhìn nhầm.

Nhiệm vụ đoàn đội lần này hoàn thân, mặc dù hắn không tin Từ Thiên Hoa mọt lúc có thể chọi lại hai con ác quỷ.

Nhưng sự thật đúng là như vậy, huống chi hắn cũng không nên nghi ngờ nữa, bởi vì cho dù là như thế nào thì nhiệm vụ lần này cũng đã kết thúc, hắn không gánh trên lưng món nợ 50 điểm vinh dự.

Dường như, bất kể như thế nào thì trong nhiệm vụ lần này hắn cũng là một người thắng cuộc.

Chẳng qua nhìn vào bảng vinh dự tăng thêm 5 điểm thưởng, Hạ Thiên Kỳ làm sao cũng không thể cao hứng nổi, thậm chí ngay một ít cảm giác may mắn cũng không có.

Bởi vì trước mắt, Lãnh Nguyệt sống chết như thế nào cò chưa biết, có thể nói là sống không gặp người chết không thấy xác, nhưng dù có vậy hắn vẫn không thể tin Lãnh Nguyệt lại chết một cách không rõ ràng như vậy.

Nếu nhiệm vụ chắc chắn đã kết thúc thì hẳn con quỷ kia đã bị giết chết, vậy nên Hạ Thiên Kỳ cũng không kiêng dè gì nữa, vội vàng ôm hai cánh tay bị thương quay lại trong thôn.

Lúc này, bóng tối bao trùm khắp thôn Tử Dục cũng đã hoàn toàn biến mất.

Không biết có phải do lúc trước có làm mạnh sức phục hồi hay không mà Hạ Thiên Kỳ cảm thấy hai cánh tay bị thương đã tốt hơn nhiều, chỉ truyền đến một chút đau đớn.

Trong thôn Đông, Hạ Thiên Kỳ bắt đầu tìm kiếm Lãnh Nguyệt, theo thứ tự Đông Tây Nam Bắc, hắn định tìm kiếm khắp thôn Tử Dục này một lần.

Mà trong quá trình tìm kiếm Lãnh Nguyệt, hắn có tìm được vài người mất tích lúc trước, chẳng qua lần này gặp lại bọn họ đã biến thành xác chết.

Mất khoảng hai giờ đồng hồ, rốt cục Hạ Thiên Kỳ cũng tìm được Lãnh Nguyệt bị thương đang hôn mê nằm ở đầu thôn nam.

Thấy Lãnh Nguyệt chẳng qua chỉ là đang hôn mê, trái tim đang thấp thỏm của Hạ Thiên Kỳ cuối cùng cũng thả lõng, chỉ là không sao hiểu được tại sao Lãnh Nguyệt lại té xỉu ở chỗ này.