Dịch: Kimo Hanie _ Nhóm dịch Colorful
Hơn 20 điểm vinh dự là sao? Chính là cần phải tham gia giải quyết sự kiện được bốn lần thì mới có thể có được đủ số lượng điểm vinh dự đó nhưng Từ Thiên Hoa chỉ cần tham dự một lần là đã có cơ hội rồi.
Quả thật, nhiệm vụ đoàn đội lần này có chút khó khăn hơn các nhiệm vụ thông thường. Nhưng đừng quên rằng chủ quản trong nhiệm có quyền hạn sai khiến cấp dưới làm việc. Hắn có thể sai khiến bất kỳ kẻ nào đó đi trước dò đường, rồi chính mình theo sau, như vậy sẽ giảm đi rất nhiều nguy hiểm mà bản thân hắn sẽ gặp phải.
Trên mặt bốn người đều tràn đầy nỗi bất an, mới đầu còn có người nhỏ giọng chuyện trò vài câu. Nhưng sau khi bọn người của Hạ Thiên Kỳ chạy tới một hồi thì đột nhiên bầu không khí ngột ngạt dần dần bao phủ lấy tất cả mọi người.
Ánh mắt u ám của Từ Thiên Hoa bắt đầu đảo qua hết mỗi người. Xem ra là đang kiểm tra đối chiếu số người. Sau khi thấy mọi người đã đến đủ thì trầm giọng nói:
"Nhiệm vụ lần này có chút đặc biệt riêng chính là chúng ta sẽ tham gia chấp hành chung một nhiệm vụ. Đơn giản là một nhiệm vụ đoàn đội.
Nhiệm vụ đoàn đội này, khi phỏng vấn các cậu lúc trước tôi cũng không đề cập đến. Tuy nhiên thì bây giờ nói cũng được, hi vọng mỗi người các cậu nhớ cho thật kỹ, sự kiện lần này không phép phạm sai lầm."
Nói đến đây, Từ Thiên Hoa nhìn tất cả mọi người với hàn ý bên trong, cảnh cáo nói:
"Ta sẽ nói đến trường hợp xấu nhất trước, nếu như ai không làm đúng theo mệnh lệnh, chẳng những bị trừng phạt là phải trừ điểm vinh dự điểm mà càng sẽ bị tôi đích thân trừng phạt. Các người đã sống đủ rồi, nhưng tôi còn chưa đủ, cho nên đừng ép tôi phải ra tay với các người.
Nghe rõ chưa?"
"Rõ..."
Nghe được lời cảnh cáo của Từ Thiên Hoa. Mặc kệ trong lòng của mọi người có đồng ý tiếp nhận hay không thì tất cả đều khẽ gật đầu. Trong suốt quá trình đó Hạ Thiên Kỳ lại có một cảm giác không biết có phải hay không rằng Từ Thiên Hoa thường xuyên dùng ánh mắt ác ý nhìn mình. Cứ như lời cảnh cáo kia là cố ý nói cho hắn.
Hạ Thiên Kỳ vẫn cứ tiếp tục giả bộ làm ra vẻ tuyệt đối phục tùng nhưng trong lòng càng thêm đề phòng Từ Thiên Hoa. Không biết Từ Thiên Hoa có cố ý nhằm vào hắn hay không.
Thấy mọi người đều đã nghe cảnh cáo của hắn, Từ Thiên Hoa mới tiếp tục nói tiếp lời nói kia:
"Nhiệm vụ đoàn đội lần này có ba điểm khác với nhiệm vụ thông thường là.
Thứ nhất, sẽ có một chủ quản dẫn đầu cấp dưới của mình để tham gia chấp hành nhiệm vụ đoàn đội.
Thứ hai, chỉ có một cách giải quyết nhiệm vụ để cho điểm cấp hoàn mỹ chính là phải giết chết quỷ trong nhiệm vụ trên.
Thứ ba, thời gian hạn chế. Trong sự kiện lần này, chúng ta chỉ có hai ngày, cũng tức là 48 giờ. Nếu như trong 48 giờ này, chúng ta không thể xử lý con quỷ kia thì tất cả những người tham dự chấp hành sự kiện này đều sẽ bị trừ 10 lần điểm vinh dự.
Hoàn thành sự kiện lần này thì mỗi người các cậu sẽ được 5 điểm vinh dự, 10 lần sẽ là 50 điểm vinh dự. Đừng quên, mỗi người các cậu còn phải chịu thêm áp lực công việc là cứ hễ 3 tháng lại phải nộp thêm 10 điểm vinh dự. Nói cách khác nếu như sự kiện đoàn đội lần này thất bại, mỗi người các cậu sẽ phải nợ tới 60 điểm vinh dự.
Nếu như ở công ty gia hạn trong 3 tháng mà không lên thì các cậu lập tức sẽ bị công ty khai trừ, mà khai trừ ở đây có nghĩa là phải chết. Điều này có lẽ tôi không nói thì các cậu cũng đã biết rõ rồi.
Cho nên, các cậu nhất định không được phạm sai lầm, nếu không chẳng những hại chính mình mà còn liên lụy toàn bộ đoàn đội."
Từ Thiên Hoa nói đến chỗ này thì tlại xuất hiện một tiếng khóc nức nở, Hạ Thiên Kỳ dựa theo nguồn âm quay đầu lại nhìn. Phát hiện người khóc là một người có khuôn mặt nữ sinh khoảng 20 tuổi.
Nhưng hễ đến chấp hành nhiệm vụ đoàn đội, đều phải thử việc để trở thành nhân viên chính thức, cho nên đa số mọi người có thể đều rất sợ hãi nhiệm đoàn đội này, nhưng cũng không đến nỗi bị dọa đến sụp đổ như vậy. Trừ khi có tố chất tâm lý rất yếu, vượt qua kỳ thử việc là hoàn toàn dựa vào may mắn.
Mà nữ sinh này hiển nhiên là thuộc loại này.
"Triệu Thu Nhã! Cô có thể có chút tiền đồ hay không. Nhiệm vụ không phải còn chưa bắt đầu hay sao, cô ổn định lại tinh thần chút đi!"
Bên cạnh Triệu Thu Nhã còn có thêm hai người con trai tuổi tác cũng tầm tuổi với cô gái kia. Xem ra ba người bọn họ có quen biết nhau trước rồi. Trong đó có một nam sinh đeo mắt kính không ngừng an ủi cô:
"Đừng khóc, cậu nhát gan như vậy thì làm sao mà sống sót được."
"Tôi sợ lắm. . . Tôi không muốn chấp hành nhiệm vụ đoàn đội đâu. . ."
Triệu Thu Nhã vẫn khóc không ngừng. Từ Thiên Hoa và đám người kia, sắc mặt đầu âm trầm xuống nhìn chăm chú bọn họ.
Thấy biểu hiện của mọi người đều âm trầm, một nam sinh khác đứng bên cạnh Triệu Thu Nhã không khỏi hừ lạnh một tiếng, nhìn nam sinh không ngừng an ủi Triệu Thu Nhã kia nói:
"Đi thôi Vương Khải, không cần an ủi cô ta, cái bộ dạng của cô ta cũng không phải ngày một ngày hai. Bản thân chúng ta còn không biết có thể sống sót hay không nữa, hơi đâu mà quan tâm cô ta làm gì!"
"Khánh Cương, sao cậu có thể nói như vậy, Thu Nhã trời sinh nhát gan, chúng ta sao có thể mặc kệ cô ấy."
"Tôi không muốn quan tâm cô ta sao? Cậu quên trong kỳ nhiệm vụ thử việc lần trước rồi sao! Nếu không phải cô ta cứ khóc sướt mướt cản đường chúng ta thì Lưu Đông có thể chết sao! Chẳng lẽ chúng ta còn không bị nàng hại đủ rồi hay sao, lại bị cô ta làm một cái thì hai chúng ta cũng không sống nổi."
"Tống Khánh Cương, Cậu không phải là người!"
Sau khi Triệu Thu Nhã nghe được những lời nói của Tống Khánh Cương thì trong lòng tràn ngập oán độc nhìn hắn chằm chằm. Tuy nhiên Tống Khánh Cương không hề quan tâm, chỉ tay thẳng vào Triệu Thu Nhã nói:
"Hôm nay tôi nói những lời này với cô ở chỗ này chính là nói nếu như cô còn tiếp tục như vậy nữa thì chúng tôi tuyệt đối sẽ không quan tâm đến cô, bởi vì chúng tôi cũng cần phải giữ mạng sống của mình."
"Khánh Cương! Cậu có thể đừng nói nữa hay không. Cậu nói những lời này trước mặt nhiều người như vậy là có ý gì!"
Vương Khải hiển nhiên cảm thấy Tống Khánh Cương rất quá đáng, sau khi thất vọng nhìn hắn một cái thì lập tức không để ý đến hắn nữa.
"Ta khinh, lòng lang dạ thú thì có thể tốt bụng được gì. Cậu yêu thương cô ta cái kiểu gì đây?"
Tống Khánh Cương mắng một câu rồi đốt một điếu thuốc cho mình sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất hút.
Ba người bọn họ cãi nhau túi bụi như vậy mà những người bên này lại không có một lời an ủi. Ngoại trừ Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt và một số ít người, trên mặt không có thay đổi gì thì những người còn lại phần lớn đều làm ra bộ dạng muốn xem náo nhiệt đều nghĩ sau này nhất định phải tránh xa nữ sinh kia một chút.
"Các cậu đều đã hiểu rõ về nhiệm vụ đoàn đội này, vậy tôi cũng không cần thiết nói thêm cái gì nữa."
Mọi người ở đây bắt đầu tự mình suy nghĩ, Từ Thiên Hoa có chút khó chịu lại một lần nữa lên tiếng.
Lúc này đám người bọn họ mới chợt nhớ ra Từ Thiên Hoa vẫn còn chưa nói rõ hết những vấn đề liên quan đến sự kiện đoàn đội nhưng lại im lặng không nói tiếp nữa.
"Hừ! Đừng có thêm lần sau, con người của tôi đặc biệt chán ghét lúc tôi đang nói chuyện mà lại bị làm gián đoạn!"
Từ Thiên Hoa trầm mặt hừ lạnh một tiếng, làm cho mọi người đều biến sắc, hiển nhiên rất kiêng kị với vị chủ quản Từ Thiên Hoa này.
Những người khác không biết Từ Thiên Hoa lại nổi nóng vì cái gì nhưng trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại biết rất rõ. Tuy hắn không biểu hiện gì ra mặt nhưng trong lòng chắc chắn là đang cực kỳ khinh thường.
Mà lúc này, Từ Thiên Hoa lại bắt đầu nói tiếp:
"Trước đó tôi đã nói qua, nhiệm vụ đoàn đội lần này có giới hạn thời gian cho nên không cần biết trong quá khứ các cậu đã dùng những phương thức gì. Có thể không tiếp xúc thẳng với quỷ cũng có thể có thể thoát khỏi quỷ là nhanh chóng tránh đi hay có thể không muốn mạo hiểm là lập tức không mạo hiểm.
Nhưng hiện tại thì tất cả những phương thức lựa chọn đó đều không thể thực hiện được, bởi vì đây là một trận đọ sức giữa chúng ta và quỷ.