Ác Linh Quốc Gia

Quyển 7 - Chương 2: Tập hợp




Dịch: Kimo Hanie _ Nhóm dịch Colorful

Sau khi nghe được câu nói của lái xe, người trong xe bắt đầu lục đục xuống xe. Cũng không biết sau ba tiếng, liệu những người này còn có thể trở về hay không.

Lãnh Nguyệt cũng đã tỉnh, tuy nhiên vẫn im lặng như Hạ Thiên Kỳ. Hai người bọn hắn hiển nhiên là đang chờ cho những người trên xe xuống hết rồi mới đi.

"Thời gian mà sự kiện đoàn đội đã sắp diễn ra, cho nên con đường sau này của chúng ta gần như là không thể nghỉ ngơi."

"Ta biết."

Bộ dạng của Lãnh Nguyệt như là đã có dự liệu sẵn hết rồi. Thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng không nói nhảm nữa, nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi rồi xuống xe.

Chờ cho đến khi bọn hắn xuống tới thì phía trước chỉ còn lại có mấy cái bóng lưng mơ hồ, những người xuống trước đó đều đã đi hết.

Hạ Thiên Kỳ lấy la bàn ra để xác định phương hướng, lập tức kêu Lãnh Nguyệt cùng đi về phía thôn Tử Dục.

Chỉ cần dựa vào công cụ tìm kiếm ở trên là có thể lục soát vị trí của thôn Tử Dục nhưng tin tức lại gần giống như con số không. Bởi vì nó chỉ hiện ra một câu giới thiệu mười chữ ngắn gọn giới thiệu - Ở trong Tương Sơn, vô cùng vắng vẻ, ít người.

Không thể nghi ngờ, bọn họ sẽ phải đi đến thôn Tử Dụ, lại là một nơi vô cùng vắng vẻ. Không biết so với thôn Con Rùa thì cái nào sẽ tệ hơn.

Có lẽ bọn hắn đi quá chậm, cũng có thể do những người xuống xe trước đó đi quá nhanh. Đến mức trên đường bọn hắn đi, ngay cả nửa bóng người cũng không thấy.

Dựa vào nguyên tắc tích trữ thể lực cho nên Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt vừa đi vừa nghỉ, đi được một đoạn thì lại ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, để khi đến thôn Tử Dụ sẽ không đến mức mệt mỏi mà nằm phịch xuống.

Lãnh Nguyệt thì còn tốt, ít nhất thì cũng không có tiếp xúc gì với Từ Thiên Hoa, cho nên cũng không cần lo lắng về việc sẽ bị ngáng chân khi sự kiện mở ra. Nhưng Hạ Thiên Kỳ thì lại khác, hắn đã từng tận mắt chứng kiến bản chất đê tiện của Từ Thiên Hoa ở lần làm nhiệm vụ tại tiệm sách Hâm Hoa kia. Còn nữa, giữa bọn hắn cũng xác thực tồn tại tình trạng thấy ngứa mắt lẫn nhau.

Cũng không phải Hạ Thiên Kỳ cố ý ra vẻ hợp tác cùng Từ Thiên Hoa, mà ngay từ lần đầu tiên bọn hắn gặp mặt nhau rồi đến lần nói chuyện ở văn phòng Hoàng Kim. Từ Thiên Hoa trước mặt hắn thì rất nghiêm túc, còn hắn làm chủ quản tạm thời, muốn lên cấp cũng cần có chủ quản cấp trên bị giáng cấp cho nên giữa bọn hắn còn ẩn chứa quan hệ cạnh tranh.

Chính là căn cứ vào đủ loại cân nhắc, cho nên Hạ Thiên Kỳ mới cảm thấy chuyến đi Tương Sơn lần này , sợ nhất định là gặp phải nguy hiểm trùng trùng.

Ở nhiệm vụ đoàn đội lần này, Từ Thiên Hoa rất có thể sẽ cố ý hại hắn.

Tương Sơn mặc dù núi cao hiểm trở, sườn đồi chiếm đa số, nhưng cũng may đường núi cũng không dốc đứng lên, đồng thời cũng đã có người đi trước để xem xét đường núi, cho nên đường đi cũng coi như thuận lợi.

Không quá tám tiếng, cho đến lúc chạng vạng tối thì bọn hắn mới xem như là đã đến nơi chấp hành nhiệm vụ đoàn đội lần này - Thôn Tử Dụ.

Giống như suy nghĩ của Hạ Thiên Kỳ trước đó, Thôn Tử Dục được xây dựng ở trong núi lớn, bốn phía xung quanh đều là sườn núi thấp, chỉ có một con đường để ra vào. Cách miệng sườn núi khoảng một trăm mét, có một bia đá được khắc dòng chữ "Tử Dụ".

Đứng phía trên tấm bia đá kia, Hạ Thiên Kỳ không khỏi hướng mắt nhìn ra xa, nhưng lại không hề nhìn thấy bất kỳ khói bếp nào bốc lên. Trong thôn im ắng giống như một tòa không hề dấu chân người.

"Lại là một thôn tà khí tỏa ra từ trong ra ngoài"

Hạ Thiên Kỳ từ trên tấm bia đá nhảy xuống, nói tình cảnh mà hắn mới nhìn thấy cho Lãnh Nguyệt.

Lãnh Nguyệt nghe xong thì khẽ gật đầu, hai bàn tay duỗi thẳng hai ngón tay ra, sau đó khép lại rồi vuốt nhẹ phía trên hai mắt của hắn. Giống như là đang muốn mở thiên nhãn.

"Cậu mở thiên nhãn rồi hả?"

Hạ Thiên Kỳ không chắc chắn hỏi.

"Ừm, đi thôi. Những người khác chắc cũng đã đến rồi."

Hắn hy vọng mình có thể trở nên trâu bò một chút, trong sự kiện lần này không còn dựa giẫm vào Lãnh Nguyệt nữa. Nhưng Hạ Thiên Kỳ lại không thể không thừa nhận rằng, có Lãnh Nguyệt ở bên người thật sự rất an tâm, bởi vì cái cảm giác có LN bên cạnh vẫn là an toàn nhất, có thể hắn sẽ không giải quyết được khó khăn.

Cái này có lẽ khác cao ngạo và bị động. Cái trước nhìn qua liền cho người ta rất an tâm cảm giác, mà cái sau cho dù biểu hiện tốt, cũng ít nhiều sẽ cảm thấy không đáng tin cậy, cảm giác an toàn rất thấp.

Đi theo Lãnh Nguyệt bước vào thôn, lập tức có cảm giác như rơi vào hầm chứa đá. Nhiệt độ so với bên ngoài rõ ràng thấp hơn rất nhiều, lại không có cái cảm giác nóng ẩm kia.

Hạ Thiên Kỳ giật cả mình vội vàng mặc cái áo khoác đang treo trên cánh tay vào, nhìn bốn phía trong thôn bắt đầu đánh giá.

Nếu như bên ngoài nhìn vào, thôn rất là tiêu điều, hoàn toàn không nhìn thấy đến nửa bóng người nhưng diện tích bên trên lại có chút vượt quá dự kiến của Hạ Thiên Kỳ, không thể nhìn thấy bờ dù chỉ một chút.

Nhưng khi vào đây thì lại có cảm giác nó rất thông thoáng sáng sủa.

"Bọn người Từ Thiên Hoa đâu cả rồi?"

Hạ Thiên Kỳ ngoài miệng mắng nhiếc một câu, đang định lợi dụng chức năng thông tin của bảng vinh dự để gọi cho Từ Thiên Hoa thì bảng vinh dự phát ra âm thanh nhắc nhở có tin nhắn.

"Tập hợp ở thôn đông."

Tin nhắn do Từ Thiên Hoa gửi tới, Hạ Thiên Kỳ phân biệt phương hướng phát hiện bọn hắn đang ở thôn nam. Không còn thời gian tìm kiếm để mà lãng phí nữa, lập tức bước nhanh đến địa điểm tập hợp mà Từ Thiên Hoa đã nói.

Khi bọn hắn xuyên qua mấy hộ gia đình, sau khi tiến vào phạm vi thôn nam thì bắt đầu nhìn thấy có khoảng mười bốn, mười lăm người đang đứng cách đó không xa. Nhìn kỹ lại thì trong đó có một người chính là Từ Thiên Hoa.

"Là bọn hắn, chúng ta qua đó đi."

Nhìn thấy Từ Thiên Hoa, trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy thấp thỏm không yên còn Lãnh Nguyệt lại không hề có chút hoảng hốt nào, khuôn mặt tĩnh lặng như nước, cùng Hạ Thiên Kỳ bước nhanh về phía Từ Thiên Hoa.

Nhóm người của Từ Thiên Hoa cũng nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt nhưng lại không có nói thêm cái gì, khuôn mặt vẫn nghiêm túc, đầy vẻ âm trầm.

Hạ Thiên Kỳ liếc nhìn Từ Thiên Hoa một cái, hôm nay ông ta mặc một bộ quần áo đạo sĩ rộng rãi, xem ra rất thoải mái. Bên hông còn đeo một chiếc túi da lớn, không biết có phải dùng để đựng những lá bùa hay không.

"Thấy được chưa, hai người kia cũng cùng một đội với chúng ta."

Nghe được có người đang thảo luận về mình, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng nhìn sang, phát hiện người nói chuyện chính là tên Ải Tử xấu xí. Người này, à không phải nói là hơn mười người này cũng không lạ lẫm gì với hắn và Lãnh Nguyệt, bởi vì bọn hắn đều là những hành khách trên chiếc xe buýt kia.

Nam có nữ có, tuy nhiên nam lại chiếm tỉ lệ cao hơn nữ, Hạ Thiên Kỳ đếm cả bọn hắn vào thì tổng cộng có 18 người mà nữ chỉ có 6 người, còn lại đều là nam.

Tuổi tác cũng có lớn có nhỏ, nhỏ nhất thì cỡ mười tám hay mười chín tuổi gì đó. Còn phần lớn, nhìn sơ qua thì thấy già hơn Từ Thiên Hoa rất nhiều, tầm khoảng hơn năm mươi tuổi.

Trong mười mấy người này, hiển nhiên cũng giống hắn và Lãnh Nguyệt đã quen biết nhau từ trước, cho nên phần lớn những người biết lẫn nhau thì đứng chung một chỗ, trên mặt phần lớn đều mang nỗi sợ hãi.

"Số người của đoàn đội này nhiều hơn dự đoán của tôi."

Trước đó Hạ Thiên Kỳ cũng đoán được số người nhất định sẽ không thiếu, nhưng lại không nghĩ tới sẽ có hơn mười người tham dự. Không chút khoa trương, coi như mỗi người chỉ có 1 điểm trong một trăm phần, và lương của bọn hắn cứ coi như đều giống nhau. Vậy một lần tổ chức sự kiện đoàn đội thì Từ Thiên Hoa ít nhất cũng có thể nắm trong tay tới hơn 20 điểm vinh dự.

(Còn tiếp).