Ác Linh Quốc Gia

Quyển 7 - Chương 10: Phòng bếp




Dịch: Hạ Tuyết _ Nhóm dịch Colorful



“Chúng ta ở khu vực phía tây thôn cũng gặp được quỷ, như vậy bên kia cùng có thể có khả năng này!”

Từ Thiên Hoa sau khi phỏng đoán như vậy, liếc nhìn qua gã đàn ông có chút giống như củ khoai tây to con kia, cùng nhóm người của cậu thanh niên vừa rồi tràn ngập nghi ngờ lên tiếng:

“Nếu chỉ tính quỷ, thì cả cái thôn này vô luận là chỗ nào cũng đều có quỷ xuất hiện. Nhưng thứ chúng ta muốn tìm, không phải là những tiểu quỷ do những thôn dân kia hóa thành, mà là Lệ Quỷ hay Quỷ Mị xen lẫn với đám tiểu quỷ kia.”

Nói đến đây, Từ Thiên Hoa còn cố ý quét mắt qua hai nhóm người phụ trách tìm kiếm khu vực phía nam, cùng khu vực phía bắc. Đương nhiên là cố ý nhắc nhở bọn họ, bởi trước đó bọn họ cũng không có cẩn thận tìm kiếm khu vực do mình phụ trách.

Đám người thuộc hai nhóm của Vương Khải, cùng nữ sinh tóc ngắn chỉ biết cúi đầu không dám lên tiếng. Nghĩ đến Từ Thiên Hoa lúc này lên tiếng thật sự rất khó nghe, nhưng bọn họ cũng chỉ biết nín thinh chịu trận. Ai kêu bọn họ trước đó không có cẩn thận đi tìm kiếm.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nghĩ lại, nếu trước đó bọn họ cứ như vậy ngu xuẩn đến từng nhà tiến hành tìm kiếm. Có lẽ sẽ không có nhiều người may mắn sống sót mà trở tập hợp ở đây.

May mà phía đông của thôn có phát hiện, cho nên Từ Thiên Hoa cũng không nhiều lời nữa. Tiếp tục nghe ông ta phân phó:

“Quỷ vật vốn dĩ đã quen tay giết chóc, mà con người với bọn nó cũng giống như thiên địch. Cho nên trong lúc chúng ta tiến hành tìm kiếm, có khả năng bọn nó cũng đang ở trong tối mà hành động. Vì vậy một chút nữa tôi sẽ cùng mọi người ở phía đông thôn này tiến hành tìm kiếm, đến từng nhà lục soát lần nữa.”

Sau khi cho đám người này một chút yên ổn, Từ Thiên Hoa lại lập tức bắt đầu lên tiếng sai khiến:

“Hiện tại nhóm người phụ trách tìm kiếm khu vực phía đông đã không còn. Về phần bốn nhóm còn lại thay phiên nhau tiến vào mấy ngôi nhà kia mà tiến hành tìm kiếm. Đương nhiên nếu đồng ý, các cậu cũng có thể hợp thành một nhóm lớn mà tiến vào, tôi sẽ theo sau các cậu!”

Cứ cho nghe thấy Từ Thiên Hoa nói có thể hợp thành một nhóm lớn mà tìm kiếm, nhưng những nhóm nhỏ kia đều không có ý định hợp tác. Hay nói đúng hơn, chỉ sợ có chủ động yêu cầu thì chưa chắc nhóm của đối phương sẽ tươi cười mà đồng ý.

Hạ Thiên Kỳ vốn dĩ cũng không có ý định hợp tác với đám người kia, bởi hắn thấy đám người này tồn tại rất ít người có thực lực. Mà tìm người có thể đạt được cấp bậc giống như Lãnh Nguyệt lại càng không có. Cho nên, nếu muốn bọn hắn hợp tác cùng đám người kia, không thể nghi ngờ chính là cản trở bọn hắn.

Trái lại với Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt không có suy nghĩ nhiều như vậy. Lãnh Nguyệt sẽ không chủ động biểu hiện ra ý định hợp tác với đám người kia, nhưng nếu có người chủ động gia nhập, Lãnh Nguyệt cũng không có ý định cự tuyệt. Chỉ là đám người kia cũng không ý định hợp tác cùng bọn hắn.

Từ Thiên Hoa giống như đã sớm đoán được, đám người kia chỉ muốn tự mình hành động. Ông ta cũng không tiếp tục chờ đợi nữa, đưa tay chỉ vào ba người Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt còn có Phương Hân Hân, lên tiếng:

“Bắt đầu từ các người, tiến hành phụ trách tìm kiếm ở khu vực này!”

Lần nữa bị yêu cầu tìm kiếm trong mấy ngôi nhà ma kia, Hạ Thiên Kỳ trước đó đã từng hoảng hốt qua, trong lòng sớm đã có chuẩn bị. Cho nên so với lần trước, tâm lý lần này của hắn tốt hơn rất nhiều.

So với sự trấn định của Lãnh Nguyệt cùng Hạ Thiên Kỳ, tố chất tâm lý của Phương Hân Hân không có tốt đến như vậy. Mới từ ngoài cửa lớn tiến vào trong viện, Phương Hân Hân lập tức nắm chặt lấy cách tay của Hạ Thiên Kỳ.

Hạ Thiên Kỳ đã nhiều lần khuyên bảo, muốn Phương Hân Hân ổn định tâm lý mà buông tay ra. Nhưng cô ta chết sống cũng không chịu buông, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, để mặc cho cô ta nắm lấy tay mình

Sau khi ba người Hạ Thiên Kỳ tiến vào bên trong viện, Từ Thiên Hoa cùng ba nhóm người kia cũng theo vào. Nhưng cũng chỉ là dừng lại ở ngoài viện, chứ không có cùng ba người tiến vào trong phòng.

Từ Thiên Hoa biết rõ trong phòng kia có oán khí của tiểu quỷ, nhưng vẫn là không theo vào. Có thể thấy ông ta muốn mượn tay tiểu quỷ kia xử lý đám người Hạ Thiên Kỳ, đương nhiên nếu không thành công, cũng có thể dò xét một xem thực lực của bọn hắn cao thấp thế nào.

Tuy nói người trong nhóm có thể xem là người nhà, chủ quản tuy có nghĩa vụ phải bảo vệ nhân viên cấp dưới, nhưng vẻn vẹn cũng chỉ là nghĩa vụ thôi. Nếu cấp dưới chết hết, với chủ quản là ông ta mà nói cũng không có ảnh hưởng lớn gì.

Bởi nếu toàn bộ nhân viên đều bị giết, thân là chủ quản thất trách, ông ta cũng chỉ bị khấu trừ có năm điểm vinh dự. Năm điểm vinh dự nhìn qua tựa như rất nhiều, nhưng nếu nhiệm vụ lần này thành công, ông lập tức thu được ba mươi điểm vinh dự. Như vậy năm điểm bị trừ kia vốn dĩ là không đáng nhắc tới.

Cứ cho là ông ta có năng lực bảo vệ đám người kia, nhưng lâu dài làm việc làm công việc “chết sống” này đã khiến ông ta mất hết tình cảm với nhân viên. Bởi công ty vốn là muốn tiếp tục đổi mới nhân viên, một khi đối với một nhân viên nào đó có một chút quan hệ thân thiết. Như vậy khả năng ông ta sẽ bị thương tổn là rất lớn.

Nhân viên công ty vừa đi vừa nghỉ, không nói viên chức, chỉ cùng cấp bậc chủ quản như ông ta đã bị giết không biết là bao nhiêu người rồi. Với loại người vốn coi bản thân mình trung tâm như ông ta mà nói, làm việc ở công ty này lòng dạ tự nhiên cũng sớm trở nên cứng ngắc như sắc đá.

“Có thể mặc kệ lập tức mặc kệ, cậu sống hay chết với tôi có liên hệ gì?” - Đã sớm trở thành chân lý khi làm việc ở công ty này của Từ Thiên Hoa.

Đám người Hạ Thiên Kỳ vừa bước vào con đường của thôn Tử Vực thì trời đã là chạng vạng tối, tuy sắc trời có chút tối nhưng cũng không đến mức cần dùng dèn pin để chiếu sáng. Nhưng bây giờ sắc trời đã triệt để đen thui, bầu trời Tử Vực thôn u ám, không có điều kiện chiếu sáng lập tức giống như một người mù dò dẫm tìm đường đi.

Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt lập tức lấy đèn pin ra, dưới chân tựa như đang bước trên một lớp băng mỏng mà cẩn thận tiến vào bên trong phòng.

Trong phòng không yên tĩnh giống như những gì bọn hắn thấy qua ở bên ngoài, bọn hắn vừa mới tiến vào, lập tức nghe thấy bên trong phòng bếp vang ra những tiếng “phập phập” giống như tiếng dao phay đang chặt xương.

Nghe được tiếng động kỳ quái truyền ra từ phong bếp, Phương Hân Hân hai chân lập tức nhũn ra té ngồi trên mặt đất. Sau đó hướng nơi đám người Từ Thiên Hoa dừng lại ở bên ngoài viện mà kêu lớn:

“Các người mau... mau vào đây, trong này có tiếng động...”

Nghe thấy Phương Hân Hân hét lớn, Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt nhịn không được mà ngừng lại. Cùng nhau nhìn về phía viện tử sau lưng, đương nhiên là đang chờ đợi Từ Thiên Hoa phản ứng. Nhưng lập tức không ngoài dự liệu của bọn hắn, Từ Thiên Hoa chỉ lắc đầu, ra hiệu cho bọn hắn tiếp tục tiến hành tìm kiếm. Vốn dĩ không có ý định đến hỗ trợ.

Thấy đám người Từ Thiên Hoa hoàn toàn là bộ dáng xem náo nhiệt, Hạ Thiên Kỳ khẽ cười lạnh. Đưa chiếc đèn pin đang cầm trên tay, rọi vào người Phương Hân Hân đang ngồi bất động trên mặt đất. Có chút bực mình, lên tiếng nhắc nhở:

“Cô có thể hay không đừng hễ động một chút thì lập tức kêu khóc, quỷ còn chưa có xuất hiện, chúng tôi đã bị cô hù cho sợ chết rồi! Còn nữa tôi khuyên cô, nên từ bỏ cái suy nghĩ Từ Thiên Hoa sẽ bảo vệ cô đi. Cũng không nên tin tưởng các chủ quản sẽ ra tay bảo vệ cấp dưới của mình, cũng đừng ngây thơ tin rằng chỉ cần theo sát bọn này sẽ không gặp nguy hiểm.”

“Nhưng tôi... Tôi thật sự rất sợ hãi...”

“Sợ hãi thì làm được cái gì... ”

Hạ Thiên Kỳ còn chưa có nói xong, lập tức phát hiện cửa phòng lúc đầu còn mở toang, lúc này đột ngột bị đóng lại. Ánh sáng từ chiếc đèn pin của hắn, đang chiếu vào người Phương Hân Hân, lúc này cũng bắt đầu chớp tắt.

Tiếp theo từ trong phòng bếp đột nhiên truyền ra một trận tiếng “xèo xèo”, âm thanh này tựa như có người nào đó đang nấu đồ ăn ở trong phòng bếp.