Ác Linh Quốc Gia

Quyển 6 - Chương 18




Dịch: Witch _ Nhóm dịch Fair Play

Không biết đã trôi qua bao lâu, Hạ Thiên Kỳ cũng dần dần mất đi cảm giác với thế giới bên ngoài, hắn cảm thấy mình giống như đang bước vào một thế giới khác.

Như đang lạc trong mơ vậy, rất chân thật, nhưng bất kể như thế nào, hắn cũng không thể mở mắt ra, chỉ có thể lẳng lặng cảm nhận được bóng tối.

Trong quá trình đó, hắn chỉ cảm thấy thời gian trôi qua khá lâu, có thể là một ngày, một tuần hay là một tháng.

Rốt cục, sau thời gian chờ đợi dài dằng dặc, hắn chậm rãi mở mắt.

Sau đó, hắn nhìn thấy, có một "người" lớn lên với hắn.

Nó khép chặt hai mắt, lẳng lặng đứng trong bóng tối, như là đang ngủ say, hay là như đã chết rồi.

Mất mấy giây ngây người, Hạ Thiên Kỳ bước về phía nó, bởi vì "người" đang đứng phía đối diện kia, chính là ác linh ngủ say trong cơ thể hắn.

Đi đến trước "người" ác linh,khi chỉ còn cách nó vài gang tấc, Hạ Thiên Kỳ lại thấy sợ hãi, hắn thử duỗi hai tay ra, nhưng lại không thể chạm vào.

Ác linh kia giống như không tồn tại, cũng không phải là vật thật.

Đứng tại chỗ do dự một lát, sau đó cố gắng lấy dũng khi, bước vào người ác linh kia.

Tiếp theo, chỉ trong nháy mắt, Hạ Thiên Kỳ bỗng cảm thấy hai tay mình xuất hiện sức mạnh cực lớn, hơn nữa, xung quanh lại xuất hiện một luồng khí làm hắn rất khó thở. Luồng khí đó rất mạnh, giống như chỉ cần "thổi" lên một hơi là có thể làm hắn hồn bay phách tán.

Trong phòng Gym, Hạ Thiên Kỳ mở mạnh mắt, mờ mịt nhìn xung quanh, những chuyện vừa phát sinh giống như một giấc mơ vậy.

"Mình ngủ rồi?"

Lúc đầu Hạ Thiên Kỳ còn tưởng rằng hắn đã ngủ. Nhưng khi hắn nhìn thấy trên hai cánh tay quỷ đen có những vết màu đỏ sậm thì gần như hưng phấ mà hét lên.

Hắn thành công rồi, hắn quỷ hóa được hai cánh tay!

Nhưng hai cánh tay của hắn với Lưu Ngôn Mẫn lại có chút khác biệt, cánh tay quỷ của Lưu Ngôn Mẫn có màu đen như mực, nhưng phía trên lại phát ra ánh sáng màu đen, nhưng cánh tay quỷ của hắn thì khác, phía trên không có một chút sáng bóng nào, mà lại có nhiều màu đỏ sậm.

Là hai cánh tay quỷ hỗn hợp màu đỏ thẫm. Nhìn qua hơi ớn lạnh.

Hạ Thiên Kỳ cố nén lại niềm vui sướng trong lòng mình, thử phất phất cánh tay quỷ của hắn, chợt cảm thấy sức mạnh kinh người, giống như chỉ đánh một quyền là có thể xuyên qua mặt đấy, thêm nữa, tốc độ cũng rất nhanh.

Hưng phấn một lúc, tâm trạng của Hạ Thiên Kỳ cũng bình phục lại, bởi vì hắn không biết làm như thế nào để cánh tay bình thường trở lại.

May mà kết quả không phụ lòng người, qua nhiều lần thử, rốt cục hắn cũng tìm được cách.

Phương pháp không chế quỷ hóa hai tay, quả thật cũng giống như cách khống chế ý thức. Chỉ cần suy nghĩ trong đầu là được.

"Thu!"

"Quỷ hóa!"

"Thu!"

"Quỷ hóa!"

"Thu..."

Hạ Thiên Kỳ không biết mệt mỏi, quỷ hóa đi quỷ hóa lại cánh tay của mình, trong lòng thầm nghĩ, trong nhiệm vụ đoàn đội sắp tới, cũng có thêm một chút sức mạnh. Cũng không phải hắn đã quỷ hóa hai tay, là đã có thể giết thần, diệt quỷ. nhưng ít nhất khi đối mặt với quỷ vật vẫn đủ năng lực để chống cự, không đến nỗi gặp phải quỷ là chết.

Mà điều quan trọng nhất là, hắn đã có đủ tư cách để thi triển quyền cước, không đến nỗi giống như... lúc trước vậy, bị mọi người cho làm công tác hậu cần.

Bất kể như thế nào thì tóm lại, rốt cục Hạ Thiên Kỳ đã có thể tự tin về sức mạnh của mình một chút.

Vốn dĩ Hạ Thiên Kỳ là người thù dai, với nguyên tắc đó, nên hắn không nói chuyện hắn quỷ hóa thành công ra, dự định, sau này có cơ hội sẽ cho bọn người kia ngạc nhiên.

Đương nhiên, chủ yếu chuyện này cũng do Lưu Ngôn Mẫn không hỏi hắn đã thực hiện quỷ hóa hay không, lại còn tỏ vẻ như anh có quỷ hóa được hay không cũng không liên quan đến tôi.

Hai tháng nhanh chóng trôi qua.

Trong những ngày này Hạ Thiên Kỳ thu hoạch được tương đối khá, chẳng những mèo mù vớ được cá rán trở thành đội trưởng, được ăn phần trăm trích đoàn đội, xây dựng được con đường phát triển, nhưng điều quan trọng nhất là - hắn đã quỷ hóa thành công, hơn nữa lại là hai tay.

Những ngày này hắn rất bận rộn, cứ xoay như chong chóng, thời gian rãnh rỗi sẽ ở trogn phòng tập Gym rèn luyện, mỗi lần đều mệt mỏi muốn chết, vậy nên ngoại trừ hôm hỏi Lưu Ngôn Mẫn làm như thế nào để quỷ hóa thì gần như hắn không rời khỏi phòng.

Mà ngoại trừ Nam Cung Vân thỉnh thoảng có mua cơm cho hắn ra, thì Lãnh Nguyệt và Lưu Ngôn Mẫn cũng không hề đến tìm hắn. Đặc biệt là Lãnh Nguyệt, từ lúc bọn hắn từ thành phố Ngô trở về, cũng chưa nhìn thấy hắn ta, không biết có phải cũng giống như hắn không, cũng bận rộn để làm mạnh chính mình.

Nhưng mà, ngoài ý muốn, hắn lại cảm thấy, Nam Cung Vân đưa cơm cho hắn mấy lần, hẳn là để biểu đạt lời cảm ơn vì lần trước hắn đã cứu cô ấy.

Mặc dù Hạ Thiên Kỳ là tiểu nhân, nhưng không đến mức dựa vào cái danh "ân nhân cứu mạng" mà lợi dụng nước đục thả câu, chiếm tiện nghi của Nam Cung Vân. Vậy nên, mỗi lần cô ta đưa cơm đến, Hạ Thiên Kỳ đều cảm ơn rối rít, không hề nhắc lại chuyện cứu giúp ấy.

Sau hai tháng luyện tập, cơ thể Hạ Thiên Kỳ rõ ràng là mạnh hơn lúc trước nhiều, nhìn qua nhìn lại càng thấy mình soái.

Bởi vì Nam Cung Vân có việc phải làm, vậy nên Lưu Ngôn Mẫn đã lái xe đưa Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đến nhà ga đi đến Tương Sơn.

"Được rồi, đưa đến đây thôi nhé."

Lưu Ngôn Mẫn dừng xe lại, chỉ chỉ vào dòng xe đang chặn phía trước.

"Tôi nói anh này Mẫn Mẫn, anh đừng có giúp người kiểu như vậy, kẹt xe, không lẽ anh không thể chờ một chút."

Mặc dù Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, nhưng nhìn dòng xe cộ phía trước quả thật rất khủng, vậy nên hắn và Lãnh Nguyệt vẫn mở cửa xe đi xuống.

"Tôi chỉ muốn tốt cho các anh thôi, nếu bị chậm xe lửa, cả hai phải chạy bộ đến Tương Sơn đó.

Mẫn Mẫn trêu chọc một câu, sau đó cũng nói ra một câu xui xẻo:

"Hai người cũng đừng chết, bằng không thì nhóm nhỏ của chúng ta cũng phải giải tán đó. Nếu không thì Đông Thiên Kỳ, bây giờ anh đưa ra những..."

"Tại sao anh không đi chết đi! Còn muốn sống, vậy thì nhanh chóng đến nhà thờ thắp nhang cầu nguyện đi, bằng không trừ khi tôi chết, còn không anh cũng đừng nghĩ..."

Sau khi đuổi Lưu Ngôn Mẫn đi, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt ngồi lên xe lửa đi đến Tương Sơn.

Trên xe có rất nhiều người, lối đi nhỏ trong toa xe cũng đông nghịt người, mùi thuốc lá, mùi hôi chân không ngừng xọc vào mũi làm Hạ Thiên Kỳ hận đến nỗi, không thể đập đầu vào xe lửa mà chết.

So với Hạ Thiên Kỳ không ngừng than khổ, thì Lãnh Nguyệt vẫn trấn định như trước, một tay châm cằm, ngơ ngác nhìn cảnh vật không ngừng "lùi lại" bên ngoài cửa sổ.

Thấy Lãnh Nguyệt không lộ vẻ bực tức, Hạ Thiên Kỳ sực tỉnh, hắn cũng muốn làm một người đàn ông đẹp trai, điềm đạm, vậy nên cũng không nói gì nữa, dùng tay nghịch ba lô, ngửa đầu tựa lưng vào ghế, yên tĩnh trở lại.