Ngồi trên giường của khách sạn, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng nghĩ ra biện pháp để giải quyết nguồn gốc của nhiệm vụ lần này nhưng hắn vừa mới nhập vào trạng thái suy nghĩ thì cửa phòng lại đột nhiên bị gõ.
Từ trên giường nhảy xuống, hắn lập tức đi mở cửa, ngoài cửa quả nhiên là Triệu An Quốc và Thẩm Nhược Đồng.
Trên mặt của hai người họ ít nhiều cũng có chút chờ mong. Cho thấy họ đang rất muốn nghe cái "Đầu mối" mà Hạ Thiên Kỳ đã nói trước đó.
"Các cậu đến thật đúng lúc, tôi sẽ nói suy đoán của tôi cho các cậu nghe. Các cậu nghe có chỗ nào không ổn thì có thể ngắt ngang lời tôi, nói ra suy nghĩ của các cậu."
"Phỏng đoán của tiền bối nhất định là đúng rồi, vốn dĩ là không cần phải ngắt lời."
Triệu An Quốc là loại ngu ngốc mà nhất mực sùng bái. Hai ngày nay Hạ Thiên Kỳ cũng đã quen thuộc với tính cách này của hắn nên chỉ cười cười. Nhưng Thẩm Nhược Đồng vẫn không chịu được mà trừng Triệu An Quốc một chút:
"Không biết mỗi ngày trong đầu cậu đều đang suy nghĩ cái gì nữa."
"Đương nhiên là làm thế nào để giải quyết nhiệm vụ lần này rồi."
"Tôi thấy cậu đang suy nghĩ làm sao để mà nịnh nọt thì đúng hơn, làm sao để trở nên thô bỉ hơn thì có."
"Tiền bối, anh nghe lời của chị Nhược Đồng nói này, cô ta nói tôi nịnh nọt, chẳng lẽ tôi không thể có cái gọi là sùng bái người khác hay sao? Nói thật thì lại bị cho là nịnh nọt?"
Tuy bị Thẩm Nhược Đồng nói vài câu đậu đen rau muống với hắn nhưng là Triệu An Quốc vẫn giữ nguyên cái bộ dạng cười đùa tí tửng vốn dĩ không để bụng.
"Được rồi, đừng có lôi kéo những chuyện không đâu vào nữa, hãy lo cho chuyện chính nhiều một chút đi."
Mặc dù ngoài miệng thì Thẩm Nhược Đồng không ngừng công kích Triệu An Quốc nhưng trong lòng cô cũng đã công nhận năng lực phân tích của Hạ Thiên Kỳ lâu rồi, chỉ có thể nói, cô như vậy chủ yếu là do không chịu được chuyện Triệu An Quốc không có việc gì cũng có thể "sinh liếm" được.
Tuy nhiên Hạ Thiên Kỳ đã lên tiếng, hai người cũng không còn so đo nhau nữa mà đều dồn ánh mắt vào Hạ Thiên Kỳ.
"Khởi nguồn nhiệm vụ phát triển đến bây giờ, có vài điểm đáng ngờ luôn bao vây quấy nhiễu chúng ta.
Ví dụ việc người chết làm sao có thể về nhà rồi việc bọn họ ruốt cuộc là làm cách nào để vào được tới nhà?
Mới đầu chúng ta còn cho rằng là người bị hại vẫn còn sống đi qua cửa lớn của chung cư nhỏ mà lên thẳng trên lầu rồi mới bị giết.
Nhưng sau khi xem mấy cái camera giám sát thì chúng ta lại có thể loại trừ điểm này. Người bị hại đã bị giết chết trước đó và camera quan sát cũng không ghi chép được hình ảnh nào về việc này.
Nói cách khác camera giám sát vốn dĩ không quay được hình ảnh mà bọn họ về nhà.
Tiếp theo, là cái cầu thang mà các cậu đã nhìn thấy nhưng lại lập tức biến mất đột ngột không còn tăm tích.
Cái cầu thang kia ruốt cuộc là cái gì? Vì sao nó lại đột nhiên xuất hiện và tại sao lại đột nhiên biến mất? Sự xuất hiện của nó cuối cùng là có ý gì?
Giống như lúc mới bắt đầu. Chúng ta vẫn hoàn toàn không có được chút đầu mối nào. Mãi cho đến khi chúng ta gặp quản lý Hà Xung mới nãy và mấy nhân viên đã cùng đi công tác với hắn lúc ấy thì chuyện này ruốt cuộc cũng đã được rõ ràng.
Điểm đáng ngờ thứ ba chính là tại sao Quỷ Vật lại chuyên chọn những người vừa mới chuyển đến tầng cao nhất để mà ra tay.
Liên quan đến vấn đề này thì trước đó tôi cũng đã nói, chúng ta không thể lấy cái logic của con người để mà áp dụng cho Quỷ Vật. Nhưng cũng từ những thứ ở trên mà nhìn ra một chút mánh khóe.
Cũng giống như suy đoán trước đó của chúng ta, bọn chúng lựa chọn những đối tượng phù hợp điều kiện để giết.
Vừa mới chuyển nhà đến, thuộc phạm vi khu Đông Dụ và ở trên tầng cao nhất.
Cái khởi nguồn nhiệm vụ lần này làm cho chúng ta cảm thấy phức tạp nhưng chúng ta chỉ cần tập trung lại ở ba điểm đáng ngờ này thôi."
Hạ Thiên Kỳ tóm tắt sơ lược lại nội dung để làm phiên tổng kết. Hắn muốn nói cho hai người của Triệu An Quốc rằng tiếp theo bọn họ sẽ tập trung giải đáp ba điểm đáng ngờ này.
Triệu An Quốc và Thẩm Nhược Đồng cũng hiểu ý của Hạ Thiên Kỳ nên không có bất kỳ ai mở miệng quấy rầy hắn mà chậm rãi nghe Hạ Thiên Kỳ giải đáp tiếp:
"Qua cái ngày mà chúng ta nằm vùng ở đó, chúng ta đã có thể khẳng định rằng người bị hại đã chết trước rồi và cũng không phải là từ bên ngoài về nhà.
Như vậy bọn chúng là từ đâu mà về đây chứ?
Suy đoán của tôi chính là từ tầng cao nhất.
Bọn chúng là từ tầng cao nhất, cũng chính cái tầng tám xuống nhà của bọn hắn ở tầng 7.
Cái này cũng giải thích việc tại sao cái cầu thang kia đột nhiên xuất hiện sau đó lại biến mất như vậy ruốt cuộc là có hàm nghĩa gì.
Cầu thang là con đường thông lên một nơi không hề tồn tại và cũng chính là đường để cho người chết trở về nhà.
Đồng thời cũng có thể giải quyết cái nghi điểm thứ ba là tại sao Quỷ Vật chỉ chọn giết những người ở tầng cao nhất. Bởi vì cự ly gần nhất với cầu thang chính là tầng cao nhất."
Hạ Thiên Kỳ nói đến đây thì Thẩm Nhược Đồng không khỏi hoang mang mà ngắt lời hắn:
"Nhưng vì cái gì mà chỉ chọn những người vừa mới chuyển vào? Sao phải nhất định là như vậy?"
"Vẫn là câu nói kia. Chúng ta có thể từ cách làm của Quỷ Vật mà nhìn ra được một chút mánh khóe nhưng phải biết rằng bọn chúng là quỷ, cũng không phải là một tên hung thủ phải rón rén đi gây án sợ bị cảnh sát phát hiện.
Đương nhiên, cũng không thể loại trừ một khả năng khác chính là Quỷ Vật kia chính xác là hoàn toàn không hề kiêng kị cái gì.
Nếu như Quỷ Vật giết chết hết mỗi một người ở tầng cao nhất thì một nơi rộng lớn như khu Đông Dụ thì chỉ sợ sẽ phải chết hàng trăm hàng ngàn người mất. Cô cảm thấy xảy ra chuyện lớn như vậy, công ty sẽ còn phái những nhân viên tầm thường như chúng ta đến đây sao?"
"Ý của anh muốn nói kỳ thật thì trình độ của Quỷ Vật nào đó và công ty tựa như là cảnh sát và hung thủ, là kiêng kị lẫn nhau. Đều xem nhau là địch?"
"Khẳng định là như thế, vì cái gì mà công ty phải khảo sát chúng ta bằng cách giao trách nhiệm giải quyết nhiệm vụ này sao. Không phải là buộc chúng ta đi giải quyết nhiệm vụ linh dị à, cái này không cần tiền bối nói, đến tôi còn có thể trả lời được."
Triệu An Quốc cướp luôn lời của Hạ Thiên Kỳ mà giải thích.
Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng khẽ gật đầu, phụ họa nói:
"An Quốc nói không sai, công ty đưa ra một loại nhiệm vụ linh dị kiểu này cho chúng ta giải quyết. Cái này không có gì đáng nói."
Thẩm Nhược Đồng không nói gì, không biết lại đang suy nghĩ cái gì.
Hạ Thiên Kỳ không muốn làm trễ nãi thời gian nên tiếp tục nói:
"Khởi nguyên của nhiệm vụ lần này đại khái rành mạch chính là như vậy:
Có một khu vực tầng lầu phụ nằm ở trên tầng cao nhất và có thể di động được, đồng thời chỉ có những người mới chuyển vào tầng cao nhất mới bị ảnh hưởng.
Lấy Trương Thần và Trương Hiểu Hiểu làm ví dụ.
Nó sẽ giết chết Trương Thần trước rồi sau đó Trương Thần sẽ khởi tử hoàn sinh từ khu vực quỷ dị đi xuống. Rồi về nhà một lần nữa sau đó giết chết Trương Hiểu Hiểu.
Đó cũng chính là lý do vì sao thời gian tử vong của hai người bọn họ lại không giống nhau."
"Vậy tiền bối tại sao Vương Thiến Hoa và Hà Xung không phải là cùng chết sao? Sao lại ở cùng một chỗ."
"Các cậu suy nghĩ kỹ một chút đi, mấy vụ giết người xảy ra trước đó đều là đột nhiên người kia rời khỏi nhà nên bị giết trước, người còn lại ở nhà thì bị giết sau. Cái này có lẽ là đang nói rõ, trong hai người không nhất định phải có một người chết trước, xuất hiện sự việc này kỳ thật nguyên nhân là do bọn họ có người ở nhà.
Nếu có người ở nhà, như vậy sẽ xuất hiện thời gian tử vong khác nhau nhưng nếu như không có thì cả hai đều sẽ chết đồng thời."
Ngay lúc Hạ Thiên Kỳ còn muốn nói nữa thì điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên. Là người của đồn cảnh sát khu Đông Dụ.
Hạ Thiên Kỳ bắt máy, bên trong vang lên tiếng của Vương Đầu:
"Hai người kia cũng đã chết rồi, thi thể đều bị phân thây, thời gian tử vong của hai người đều giống nhau, đều đã chết cách đây khoảng năm ngày. . ."