Ác Linh Quốc Gia

Quyển 4 - Chương 30




Nhưng nghĩ lại, hắn quả thật rất hoài nghi 5 điểm vinh dự này.

Dù sao 5 điểm vinh dự, cũng tương đương với phần thưởng cho điểm của cấp hoàn mỹ.

Tuy chuyện lần này thuộc về linh dị, nhưng cũng không phải là nhiệm vụ công ty giao phó, chỉ có thể xem là việc ngoài mài thôi.

Chẳng lẽ tiếp nhận việc ngoài và chấp hành nhiệm vụ công ty giao, điểm thưởng đều giống nhau?

Nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng xem xét bảng vinh dự trên cổ tay mình, tuy nhiên, ở phần cho điểm cũng không thay đổi chút nào, có thể phỏng đoán đó của hắn không đúng.

"Tôi biết rồi, việc tiếp nhận việc ngoài và nhiệm vụ công ty giao, bên trên cũng nhất trí ban thưởng điểm vinh dự, nhưng cách cho điểm lại khác nhau. Chỉ có nhiệm vụ công ty giao mới có thể cho điểm thu hoạch, còn tiếp nhận việc ngoài thì không có."

Hạ Thiên Kỳ có chút kích động, nói với Lãnh Nguyệt đang lái xe.

Nghe vậy, Lãnh Nguyệt cũng xoay đầu nhìn hắn, sau đó gật nhẹ đầu nói:

"Ừm, hắn là như anh nói, tôi cũng không thu được điểm thưởng nào."

"Chuyện đó hẳn là không sai."

Nghe Lãnh Nguyệt nói vậy, trong lòng Hạ Thiên Kỳ càng thêm chắc chắn, đồng thời cũng xác định mình nên làm mạnh thể chất ác linh trong cơ thể mình.

Bị loại khổ cực này giày vò, Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn tỉnh ngủ, lúc này còn có hơi phấn khởi, cảm giác đau phía sau lưng gần như cũng biến mất.

"Nguyệt Nguyệt, hiện tại chúng ta đã thu được cấp cho điểm hoàn mỹ, đồng thời cũng tích lũy đủ 10 điểm vinh dự, chúng ta có thể xin thăng cấp lên giám sát."

Theo Hạ Thiên Kỳ nghĩ, thì Lãnh Nguyệt muốn đạt được điểm vinh dự hơn hắn nhiều, hiện tại hắn đã đủ 10 điểm, khẳng định hắn ta cũng đã đủ rồi.

Nhìn về phía Lãnh Nguyệt, lại không nghĩ hắn ta lắc đầu nói:

"Điểm vinh dự của tôi chưa đủ, tự anh xin đi thì tốt hơn."

"Điểm vinh dự của anh chưa đủ? Không lẽ học pháp thuật còn đắt hơn cả làm mạnh thế chất ác linh?"

"Cứ lo chuyện của anh đi thì tốt hơn."

Không biết Lãnh Nguyệt nhớ ra điều gì đó, nhíu chặt hai hàng lông mày, không nói thêm gì nữa.

Hạ Thiên Kỳ bị sự thay đổi bất ngờ này của Lãnh Nguyệt làm cho sững sờ, không biết tên tiểu nhân đó lại giận dỗi chuyện gì.

"Được, anh muốn tôi không nói thì sẽ không nói!"

Lãnh Nguyệt cái gì cũng tốt, chỉ có tình tính là hơi quái đản, nói mặt lạnh là lập tức mặt lạnh, làm cho người ta có chút sửng sốt/

Không muốn chấp với Lãnh tiện nhân, bản thân muốn ngủ lại không ngủ được, Hạ Thiên Kỳ châm một điếu thuốc, trong lúc nhất thời, trong xe tràn ngập đầy mùi khói thuốc.

Mặc dù Lãnh Nguyệt không hút thuốc, nhưng cũng không phản cảm với mùi thuốc, nhưng vẫn như trước, cau mày lộ ra tâm sự nặng nề.

Đưa tay lên quẹt ngang hơi nước trên cửa sổ xe, Hạ Thiên Kỳ nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, không khỏi nghĩ đến ông ngoại của mình.

Không biết lão gia hỏa kia đang bận rộn làm chuyện gì, sinh hoạt tốt hay không, có phải tình tình ngoan cố lại bùng phát rồi không.

Nói đến những lá bùa hộ thân lấy từ ông ngoại mình, hắn hi vọng những thứ đó không phải là do ông làm ra, bởi vì như vậy, thì ông ngoại hắn cũng sẽ khoogn bị cuốn vào vòng xoáy địa ngục này.

Nhưng những dấu hiệu hắn thu thập được trước mắt lại cho thấy, ông ngoại hắn hẳn cũng là một nhân viên trong công ty, mặc dù hắn chưa thu được bằng chứng rõ ràng.

Đồng thời, qua chuyện vừa xảy ra, hắn cũng giật mình ý thức được một chuyện, đó chính là, ông ngoại hắn dùng thân phận thầy bói để tiếp cận người khác, phải chăng cũng có mục đích như bọn hắn, là vì muốn thu hoạch điểm vinh dự?

Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy đúng là như vậy, ông ngoại hắn cáo già như vậy, không thể có khả năng không nghĩ ra điều này.

"Nhân dịp lần này xin làm chủ quản, nên hỏi Phó Hải Nghĩa một số chuyện về ông ngoại mình."

Trong thời gian này, chuyện của ông ngoại hắn giống như hòn đá nặng đè lên lòng hắn, làm hắn rất khó thở.

Lúc bọn hắn trở về lại biệt thự, thì cũng đã hơn giữa trưa, trong lúc đó, Hạ Thiên Kỳ còn nhận được một cuộc gọi từ Tào Kim Hải, ở trong điện thoại, vốn dĩ Tào Kim Hải không biết mình đã bị ác mộng nhập xác, chỉ nói cậu ta đã mơ một giấc mộng rất dài, nhưng sau khi tỉnh dậy lại hoàn toàn không nhớ được.

Ngược lại, Hạ Thiên Kỳ lại rất vui mừng, Tào Kim Hải có thể giống như người bình thường, chuyện gì cũng không nhớ rõ, chuyện gì cũng không biết, vậy nên chỉ tìm đại một số lý do, giải thích qua loa tình huống của cậu ta.

Tào Kim Hải nghe không hiểu, nhưng lúc muốn hỏi thêm Hạ Thiên Kỳ đã dập máy, chỉ vì nếu cậu ta gặp phải chuyện gì thì lại gọi điện thoại tìm hắn.

Từ bên ngoài trở về, Hạ Thiên Kỳ chui ngay vào phòng ngủ, máu trên miệng vết thương sau lưng đã khô hẳn, nhưng lại dính chặt lớp áo da, chạm vào đó sẽ lại truyền đến một trận đau đớn.

Hạ Thiên Kỳ phải chậm rãi dùng nước thấm ướt, sau đó lại kéo lớp áo từ vết thương ra.

Chịu đựng đau đớn sau đó vội vàng tắm rửa, Hạ Thiên Kỳ trở lại phòng ngủ lần nữa, bôi thuốc lên vết thước, sau đó cũng lười băng bó, nằm ngửa lên giường.

"Xương Dã, Thư Thành, Kim Hải đã không sao rồi... Chúng mày yên tâm đi..."

Nghĩ đến chuyện mình không kịp thời ngăn cản thảm kịch của Lý Xương Dã và Dương Thư Thành, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rất tự trách, âm thầm thề sau này lúc gặp phải chuyện linh dị, nhất định phải cẩn thận dò xét, phải phân tích đi phân tích lại điểm khả nghi.

Mệt mỏi bắt đầu xâm lấn, không lâu sau, Hạ Thiên Kỳ cũng ngủ thiếp đi.

Hạ Thiên Kỳ mơ một giấc mộng rất dài, trong mơ hắn gặp được Lý Xương Dã và Dương Thư Thành, cùng bọn hắn ở cùng một chỗ nâng chén chúc mừng.

Trên bàn rượu, Dương Thư Thành và Lý Xương Dã không ngừng khuyên hắn không cần phải tự trách, bọn họ cũng không trách hắn, đừng quên bọn hắn là bạn bè tốt nhất...

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy giấc mơ này rất kéo dài, tuy nhiên sau khi tỉnh lại, hắn cũng không hề mệt mỏi, ngược lại lại có một loại nhẹ nhõm không thể hình dung. Chỉ là khuôn mặt hắn có chút ẩm ướt, khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt còn chưa khô.

"Chuyện tiếc nuối hãy cho qua đi, mình muốn làm một Hạ Thiên Kỳ lạc quan như trước."

Hạ Thiên Kỳ lau đi giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mi, sau đó giống như ngày thường, bật một cái rời khỏi giường. Trong lúc không để ý, vô tình động đến vết thương, sau đó lại vang lên một âm thanh la hét rất thảm thiết.

Băng bó xong vết thương, Hạ Thiên Kỳ đi xuống lầu, vừa lúc gặp phải Lãnh Nguyệt tắt TV, bước lên.

Không biết có phải do hôm qua hắn ta đột nhiên "trở mặt" với hắn nên có chút áy náy hay không, mà Lãnh Nguyệt lại chủ động mở miệng hỏi Hạ Thiên Kỳ một câu:

"Anh muốn ra ngoài sao?"

"Anh muốn ra ngoài à?"

"Ừm, ra ngoài ăn cơm, sau đó đi tìm Phó Hải Nghĩa."

Nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại không nhịn được trêu đùa một câu:

"Thế nào Nguyệt Nguyệt, anh muốn tôi lái xe chở anh đi hóng mát không?"

"Trên đường chú ý an toàn."

Sau khi để lại lời "dặn dò", Lãnh Nguyệt đi ngang qua Hạ Thiên Kỳ, bước lên lầu.

Khi Lãnh Nguyệt đã bước lên lầu, Hạ Thiên Kỳ mới phản ứng lại được, đây là Lãnh Nguyệt trêu chọc hắn sao, không khỏi nhìn lên lầu hét lên:

"Lãnh Tiện Nhân, anh đừng học thói xấu."

Lái xe tiến vào cửa lớn Thế Kỷ, Hạ Thiên Kỳ bước nhanh, đi về phía văn phòng Hoàng Kim.

Trước đó, hắn đã dùng máy truyền tin tức, liên lạc với Phó Hải Nghĩa, nói có việc muốn tìm ông ta, ông ta cũng không hỏi xem có chuyện gì, chỉ là nói hiện tại đang ở văn phòng Hoàng Kim, bảo hắn lúc choạng vạng tối có thể đến gặp.