Dịch: Mạc Hân Di + Hàn Phong Vũ
Biên: Hàn Phong Vũ
"Nói chung anh nghe tôi, tôi gọi anh thì anh lập tức xuất hiện."
Thẩm Hoành Viêm không còn nhiều lời với Hạ Thiên Kỳ, sau khi căn dặn hắn một câu thì đi ra ngoài trước.
"Thẩm Hoành Viêm này quả thực không hổ danh là từng tổ chức hôn lễ, còn đặc biệt cho mình lên sân khấu tạo bất ngờ nữa."
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ không biết sao mình lại nổi tiếng ở Minh Phủ nhưng hiển nhiên hắn rất thích nhìn thấy cảnh tượng bị người theo đuổi này.
Phải biết thời gian dài như vậy, chỗ duy nhất hắn không có bất kỳ thay đổi nào, chính là thói thích khoe khoang, thích bốc phét trước mặt người khác.
- ---
"Hôm nay rốt cục có thể nhìn thấy người thật của Hạ Thiên Kỳ, nghe nói dáng dấp siêu cấp đẹp trai!"
"Tôi nghe nói cũng vậy đây, đồng thời còn rất trẻ, ông nói chúng ta làm sao lại không có cái kia quen biết hắn chứ! Ai."
Vì Triệu Tĩnh Thù còn trong sự kiện không tới, bàn của mấy người Vương Tang Du kia đều là quản lý, Sở Mộng Kỳ cũng không muốn tới, nên cô chọn hàng phía sau.
Kết quả, khoảng thời gian từ lúc bắt đầu có nhân viên lục tục đi vào, rồi tới niên hội sắp khai mạc này, trong tai cô toàn nghe tên của Hạ Thiên Kỳ.
Còn có đủ loại sự tích trâu bỏ liên quan tới Hạ Thiên Kỳ.
"Điên rồi, những người này đều điên rồi, thối vô lại kia có gì tốt! Miệng tiện như vậy, còn hay bắt nạt người."
Sở Mộng Kỳ bĩu môi không muốn thừa nhận, mặc dù cô cũng trải qua vài thời điểm cao độ với Hạ Thiên Kỳ, cũng cảm thấy Hạ Thiên Kỳ rất đẹp trai, thế nhưng trong phần lớn thời gian, Hạ Thiên Kỳ trong nhận thức của cô, chính là bỉ ổi và vô lại.
"Cô bĩu môi cái gì!"
Thấy Sở Mộng Kỳ bĩu môi phản đối, mấy nhân viên nữ đang thảo luận trước đó đều khó chịu nhìn về phía cô.
"Tôi bĩu môi thì sao, các người chưa từng tiếp xúc với hắn, làm sao biết hắn có tốt như các người nói hay không."
Nhìn một đám ánh mắt tràn đầy địch ý, Sở Mộng Kỳ cũng bất mãn ném trả một câu.
"Một đứa nhỏ xấu xa như cô biết cái gì, còn ở đó nói mát, nói như thể rất thân với Hạ Thiên Kỳ vậy."
"Cô mới là đứa nhỏ xấu xa, cả nhà cô đều là xấu xa!"
"Ngẫm lại thì, chúng ta trò chuyện chúng ta, nói tinh thần với cô ta làm gì, cũng không biết là người của tiểu đội nào."
Một bàn phụ nữ ngồi ở đây, đồng thời đại đa số xem ra rất quen thuộc, cho nên gạt thẳng Sở Mộng Kỳ qua một bên.
"Tức chết mình, mình không nên tới đây."
Sở Mộng Kỳ tức giận, trong lòng lại nhịn không được mắng Hạ Thiên Kỳ một trăm lần.
Mà đúng lúc này, ánh đèn trong địa sảnh đột nhiên tắt hết, sau đó, từng tia sáng ngũ sắc quét nhanh phía trên.
Tiếng nhạc vui tươi có chút điếc tai vang lên, cả đại sảnh vốn có chút ồn ào thoáng chốc đã không có tiếng nói chuyện.
"Tầng quản lý sẽ lên sân khấu!"
Các nhân viên đều kích động nhìn về phía trước, lại thấy trên đài cao trải thảm đỏ, các nhân viên quản lý của đệ nhị và đệ tam Minh Phủ đang không ngừng đi lên.
Chờ sau khi các quản lý lên hết, mấy quản lý cấp cao bao gồm cả Đại Phật bên trong, Vương Tang Du đại diện người cầm quyền cũng lần lượt đi tới.
Tiếp theo, ánh đèn trong đại sảnh lần nữa tắt đi, chỉ có chỗ ngồi trên đài kia vẫn còn ánh sáng.
Lại thấy Thẩm Hoành Viêm mặc một bộ trung sơn trang bị một vòng xoáy như cát bụi bao vây, chậm rãi bay tới từ một bên sân khấu.
"Trời, hắn ta đang bay!"
"Đây là lão đại của Minh Phủ sai?"
"Tới khi nào tôi có thể lợi hại như vậy."
Sau thán phục ngắn ngủi, các nhân viên phía dưới lại vỗ tay dồn dập như sấm.
Dù sao bất kể Hạ Thiên Kỳ hay Thẩm Hoành Viêm, những nhân vật thuộc cấp bậc này như bọn họ, đều là những nhân vật mà những nhân viên bình thường khó nhìn thấy trong ngày thường.
Cuối cùng thân thể Thẩm Hoành viêm rơi xuống giữa sân khấu, ở nơi đó đặt một cái mucrophone, Thẩm Hoành Viêm cầm mic lên, sau đó nói bằng giọng có chút trầm thấp:
"Đầu tiên, hoan nghênh các người tới tham gia Minh Phủ niên hội.
Tôi là người cầm quyền của đệ nhị Minh Phủ, Thẩm Hoành viêm."
Thẩm Hoành Viêm nói xong, phía dưới lại vang lên trận trận tiếng kêu, sắc mặt hắn không thay đổi, tiếp tục nói:
"Niên hội năm nay khác với mọi năm, nói chính xác, là niên hội năm nay có ý nghĩa hơn so với những năm trước.
Vì trước đó chúng ta thành công tiêu diệt đệ nhất Minh Phủ, một thế lực tà ác cướp bóc khắp nơi, chà đạp lên lợi ích của Minh Phủ, ức hiếp chúng ta.
Nó bị diệt, khiến thể chế Minh Phủ trở nên càng thêm công bằng, khiến tỷ số sống còn của người mới cao hơn, khiến người cũ có nhiều khả năng tấn thăng hơn.
Mà khiến mọi thứ trổ thành hiện thực, đồng thồi cuối cùng lập thành kỳ tích, chính là người cầm quyền của đệ tam Minh Phủ - Hạ Thiên Kỳ!"
"Hạ Thiên Kỳ!
Hạ Thiên Kỳ!
Hạ Thiên Kỳ...!"
Các nhân viên nghe được tên Hạ Thiên Kỳ đều điên cuồng, từng đám điên cuồng hét tên của hắn, âm thanh bùng nổ như sóng gầm biển động, gần như muốn tốc nóc đại sảnh.
"Thẩm Hoành Viêm này thật đúng là... Hảo tâm mà."
Hạ Thiên Kỳ không nghĩ tới vài câu nói kia của Thầm Hoành Viêm lại đang vì làm nền cho sự xuất hiện của hắn, hắn hít sâu một hơi, lại biến mất khỏi phòng lầu hai.
Các nhân viên vì Hạ Thiên Kỳ sắp xuất hiện mà trở nên điên cuồng, Thẩm Hoành Viêm đứng trên đài nhìn xuống các nhân viên phía dưới, trong lòng hắn chấn động hơn bất cứ người nào.
Vì hai lần họp hàng năm trước đó hắn tham gia, người của Minh Phủ chưa bao giờ đặt quá nhiều tâm tư như hôm nay.
Nói đơn giản một chút, chính là sự tồn tại của Minh Phủ trước sau đều thiếu một lãnh tụ tinh thần thật sự, toàn bộ nhân viên đều tự mình phát triển dưới bầu không khí của Minh Phủ, không thấy được bất kỳ ánh sáng nào có thể dẫn dắt bọn họ đi về phía trước.
Cũng từ không có người trong lòng, về sau này mình trong Minh Phủ, trở nên giống ai, ai sẽ cho mình.
Hiển nhiên, không người nào nói về điều này, nằm trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đều cần phải có tín ngưỡng tinh thần.
Mà ở thời khắc này, nguyên nhân mang tới cho Thẩm Hoành Viêm chấn động như vậy, chính là cảm giác mãnh liệt của hắn, Hạ Thiên Kỳ chính là tín ngưỡng tinh thần của những nhân viên phía dưới kia.
Ngay khi Thẩm Hoành Viêm khiếp sợ với biểu hiện nhiệt tình và điên cuồng của các nhân viên, ở vị trí cách hắn không xa, bóng dáng Hạ Thiên Kỳ đột nhiên xuất hiện.
Đại sảnh vốn sôi trào tức khắc theo xuất hiện của Hạ Thiên Kỳ mà biến mất không dấu vết, âm thanh như bị rút hết, khiến người có cảm giác đại sảnh như một khoảng không tràn đầy tĩnh mịch.
Các quản lý muốn gặp Hạ Thiên Kỳ một lần đều kích động siết chặt nắm tay, những người chưa từng nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ, trong lòng đều khát vọng gặp hắn, thì đều đang khiếp sợ vì hắn rốt cuộc giống hệt trong truyền thuyết, tuổi còn trẻ lại đẹp trai.
Một người trẻ tuổi sáng tạo thành tựu phi phàm, hiển nhiên trên mức độ chấn động còn cao hơn nữa.
"Gặp được, rốt cuộc gặp được hắn!"
"Hắn trẻ thật, hình như còn không lớn hơn tôi!"
"Thật không dám tưởng tượng."
"Hắn thật là đẹp trai!"
"..."
Sau yên lặng ngắn ngủi, các nhân viên lại sôi trào.
Hạ Thiên Kỳ có chút mờ mịt đứng trên đài, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác đang bị triển lãm.
Thẩm Hoành Viêm cười khổ không thôi, lúc này dùng giọng chỉ có Hạ Thiên Kỳ có thể nghe được nói:
"Hạ lão đệ, tôi coi như phục anh, thật là anh trong giang hồ, nhưng trên giang hồ đầy truyền thuyết của anh.
Nói gì đi, có lẽ lời của anh có thể giúp rất nhiều người, thậm chí thay đổi bọn họ."
Sau khi nghe được lời của Thẩm Hoành Viêm, Hạ Thiên Kỳ hơi sửng sốt chốc lát, sau đó hắn lần nữa nhìn về phía người dưới đài, phát hiện bọn họ đều chờ mong hắn mở miệng tiếp.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết nói gì.
Trầm mặc một hồi, hắn mới nhận mic trong tay Thẩm Hoành Viêm, mạnh mẽ lên tiếng.