Ác Linh Quốc Gia

Quyển 25 - Chương 11: Trèo tường




Dịch: Hoshi Shiori | Biên: Hàn Phong Vũ​

“Chắc chắn các người biết cái gì đúng không!”

Lời nói của Hạ Thiên Kỳ lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, tâm tình mấy người Nhậm Phi rất sợ hãi. Rốt cuộc, dù sao ở đây xảy ra chuyện kinh khủng như vậy, bọn họ cũng không thể nào bình tĩnh nổi.

“Ba người bọn họ xuất hiện khó hiểu, có lẽ Mễ Tiếu Tiếu chính là bị bọn họ giết chết!”

“Còn cổng lớn biệt thự, nhất định cũng do bọn họ khóa cứng.”

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, sau khi Nhậm Phi đầu têu chất vấn một câu, những người khác cũng bắt đầu mồm năm miệng mười lên tiếng, đẩy mũi dùi nghi ngờ chĩa thẳng về phía ba người Hạ Thiên Kỳ.

Hạ Thiên Kỳ cũng không cảm thấy khó hiểu, dù sao bọn họ cũng chỉ là người bình thường không biết gì, thiếu bình tĩnh như thế cũng có thể hiểu được.

Nên hắn cũng không tức giận, lần nữa không nhanh không chậm nói:

“Các người cảm thấy chúng tôi khả nghi, là hung thủ giết chết bọn họ đúng không?

Nhưng chúng tôi không thù không oán, lại không quen biết, vì sao lại muốn giết chết bọn họ.

Còn nữa, làm phiền các người suy nghĩ chuyện cũng phải mang chút logic. Nếu chúng tôi có thể thần không biết quỷ không hay, giết chết bọn họ sau đó ném vào phòng điện, tại sao không dứt khoát rời đi, một hai phải chạy lên lầu hai, sau đó lại xuống dưới để bị các người bắt gặp chứ?”

Bị Hạ Thiên Kỳ phản bác, mấy người Nhậm Phi đều ngậm miệng lại, chỉ còn Vương Mai Mai ở đó hô to gọi nhỏ:

“Vì các người còn có mục đích khác, các người còn muốn hại chúng tôi! Mọi người đừng tin lời hắn nói, trên người hắn nhất định có chìa khóa có thể rời khỏi biệt thự. Chúng ta có nhiều người như vậy, không cần sợ bọn họ.”

“Cô đúng là đồ châm ngòi thổi gió, nói chuyện như thật vậy.”

Hạ Thiên Kỳ nhìn Vương Mai Mai cười lạnh một tiếng, sau đó châm điếu thuốc, một bên hút một hơi, một bên phả khói, ra vẻ thờ ơ nói:

“Nếu các người tin tưởng chúng tôi, chúng tôi sẽ nói cho các người biết chút chuyện.

Nếu các người không tin, khăng khăng cho rằng người là chúng tôi giết, nhốt các người cũng là chúng tôi, vậy tôi không có gì để nói.

Mặc dù tường của biệt thự rất cao, nhưng nếu có người muốn thoát ra, tôi cũng có thể hỗ trợ người đó ra ngoài.”

“Mọi người xem, quả nhiên hắn có thể khiến chúng ta thoát khỏi đây.”

Trong mắt Vương Mai Mai, lời nói của Hạ Thiên Kỳ rõ ràng là thừa nhận những chuyện ở trong biệt thự đều do ba người bọn họ gây ra, nên càng thêm kiên trì phòng ngừa quyết tâm của ba người Hạ Thiên Kỳ.

Mấy người Ngô Tử Hào đều hơi do dự, trước mắt cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Nên tin tưởng đối phương, hay không tuân theo, hay phục tùng bọn họ.

“Các người suy nghĩ cái gì, rõ ràng bọn họ không phải người tốt!”

Vương Mai Mai thấy những người khác đều không tỏ thái độ, lập tức kêu to lên.

“Anh nói có thể giúp chúng tôi ra ngoài, vậy anh thật sự có chìa khóa cổng lớn sao?”

Ngô Tử Hào không để ý đến Vương Mai Mai, suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi Hạ Thiên Kỳ.

“Tôi không có chìa khóa biệt thự, nhưng tôi có thể giúp các người leo tường, sau đó các người nhảy ra bên ngoài biệt thự. Không hơn.”

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy bản thân nhiều lời vô ích, vì qua nhiều sự kiện như vậy, thật sự đã gặp quá nhiều người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Không chết vài người, sợ là sẽ không có người thật sự tin tưởng sự thật bọn họ đã bị nguyền rủa.

“Các anh thật sự không có chìa khóa sao? Vậy tại sao lúc ấy các anh lại đột nhiên xuống từ lầu hai?”

Ngô Tử Hào lần thứ hai nhắc tới chuyện ba người Hạ Thiên Kỳ đột nhiên xuất hiện.

“Chúng tôi bị dịch chuyển tới đây, không có chui cửa sổ, cũng không có đi qua cửa.”

“Cái này…”

Trong đám người, Ngô Tử Hào coi như là người từng trải, vì quanh năm buôn bán, tiếp xúc với nhiều loại người, nên trên nhìn người cũng rất có kinh nghiệm.

Hắn có cảm giác, ba người Hạ Thiên Kỳ không phải hung thủ giết chết ba người Mễ Tiếu Tiếu, huống chi bọn họ còn dẫn theo một cô gái trẻ như Sở Mộng Kỳ.

Có ai đi giết người lại dẫn theo một thiếu nữ sao?

“Bọn họ nhất định là kẻ điên, anh nghe xem bọn họ vừa nói gì! Cái gì mà bị dịch chuyển vào, lời này anh nói cho quỷ nghe, quỷ tin đi!”

Vương Mai Mai chính là nhận định ba người Hạ Thiên Kỳ không phải người tốt, hơn nữa sự thật Hạ Thiên Kỳ vừa trình bày, quả thực không cách nào khiến lập tức tiếp thu.

Cho nên lúc này đây, ngay cả mấy người Vương Tường Vũ đang quan sát Hạ Thiên Kỳ, trên mặt cũng mang đầy ý cảnh giác và thù địch.

“Lời hắn nói thật sự không thể hiểu nổi.”

Mọi người bắt đầu gật đầu phụ họa, những lời vô nghĩa này ít nhiều cũng khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy khó chịu, nếu cả đám đều muốn chết, hắn cũng không cần nói gì nữa, lạnh lùng bỏ lại một câu:

“Vậy tùy các người, khi nào cảm thấy chúng tôi có thể tin tưởng, hãy đến tìm chúng tôi.”

Sau đó, hắn nói với Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt ở đằng sau:

“Chúng ta tìm một nơi để tránh mưa trước, tôi cũng muốn xem bọn họ có thể lăn lộn đến khi nào.”

Nhìn ba người Hạ Thiên Kỳ xoay gót trở về biệt thự, Từ Hải Minh như có điều suy nghĩ, sau đó phân tích cho Ngô Tử Hào:

“Ba người này thật sự rất kỳ quái, bọn họ vừa mới nhìn thấy thi thể của đám người Mễ Tiếu Tiếu, nhưng hoàn toàn không có dáng vẻ sợ hãi, thậm chí còn cẩn thận quan sát.”

Từ Hải Minh còn chưa nói xong, Vương Mai Mai đã lớn tiếng ngắt lời:

“Đây càng có thể nói rõ bọn họ là biến thái, chứng tỏ người đều là bọn họ giết, nên bọn họ mới không sợ hãi.”

“Tuy có khả năng, nhưng quả thật không có logic.”

Từ Hải Minh nói xong, lại cảm thấy không hiểu nổi, lắc lắc đầu, một hồi lâu mới hơi miễn cưỡng mở miệng:

“Có thể biệt thự này bị quỷ ám không chừng?”

Ngô Tử Hào nghe xong, sắc mặt thoáng trắng bệch, không nói gì. Ngược lại, Lưu Duyệt khóc sướt mướt, nắm lấy cánh tay Ngô Tử Hào nói:

“Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này…”

“Đúng vậy, nhưng cổng lớn không ra được, chỉ có thể nghĩ cách trèo tường ra ngoài.”

Tất cả mọi người đều muốn rời khỏi biệt thự càng sớm càng tốt, nên không có gì để thương lượng.

Tường rào của biệt thự vừa cao vừa trơn, trong sân không có thứ có thể trèo lên, cho nên muốn trèo lên trên kia, cũng chỉ có thể nhờ người ở dưới chống đỡ.

“Muốn thoát ra ngoài, ít nhất phải có người ở bên trong làm thang. Nói cách khác, mặc dù là thoát ra ngoài, trong chúng ta tất nhiên sẽ có người phải ở lại.”

So với những người khác, rõ ràng Từ Hải Minh bình tĩnh hơn nhiều, bây giờ hắn vừa nói ra điểm tai hại của phương pháp này.

“Chỉ cần có người thoát ra ngoài được, sau đó đi đến nơi có tín hiệu di động, gọi điện báo cho cảnh sát địa phương, những người khác đều có thể được cứu.”

Nhậm Phi không cảm thấy vấn đề này có gì nan giải.

“Vậy cho nữ ra ngoài trước, nam ở lại, chờ cảnh sát giải cứu. Bằng không khó tránh khỏi sẽ không xảy ra nguy hiểm.”

Kỳ thật đến lúc này, trong lòng người nào cũng không có ý định bảo vệ các cô gái, dù sao các cô gái này không thân không thích với bọn họ, hoàn toàn không có giá trị bảo vệ.

Vì thế sau khi nghe Nhậm Phi đề nghị, Vương Tường Vũ lập tức bác bỏ:

“Các cô gái chân tay vụng về, chạy không nhanh đâu, hơn nữa, bức tường cao tới 3 mét, cho dù bọn họ có thể trèo lên, nhưng sau đó xuống thế nào?

Đến lúc bị trẹo chân, càng sẽ không có thời gian đi gọi cảnh sát đến cứu chúng ta.”