Ác Linh Quốc Gia

Quyển 24 - Chương 37: Mở đầu kéo ra




Dịch: Hàn Phong Vũ​

Mặc dù hắn vừa mới trải qua một lần, suýt nữa bị ý chí của người hắc ám phá hủy, biến thành một con quỷ vật chỉ biết giết người.

Thế nhưng xem trên thời gian ngắn, người hắc ám cũng sẽ không thể phá vỡ ràng buộc thoát ra, vì nó và con quỷ anh kia đều tạm thời bị trói buộc trong thế giới tràn đầy bóng tối kia.

Sở dĩ lần trước hắn biến thành như vậy, hắn cũng tìm được nguyên nhân đại khái.

Mà nguyên nhân là gần đây hắn cắn nuốt, nuốt chửng quỷ vật có hơi nhiều, mặc dù hấp thu hết quỷ khí của bọn chúng, cũng tước đoạt một số năng lực. Thế nhưng trong cơ thể tồn đọng rất nhiều ý chí bạo ngược của bọn chúng.

Những ý chí này càng để lâu mệt mỏi càng nhiều lại thêm gần đây hắn vẫn luôn chiến đấu, máu tươi dính đầy tay, nên lâu ngày, một vài thứ trong cơ thể bị tỉnh lại.

Sau này, miễn là hắn có thể kiềm chế chính mình, cố gắng tránh khỏi giết người hoặc nuốt chửng, cắn nuốt hết quỷ vật, kịp thời dùng huyết sát quỷ binh hấp thu hết một phần ý chí còn sót lại trong cơ thể, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.

Nếu có một ngày thực lực của hắn thật sự có thể đạt tới đỉnh cao quỷ vương, như vậy thì coi như người hắc ám kia có vùng vẫy thoát ra, hắn cũng có lòng tin có thể áp chế nó.

Chớ nói chi trong quá trình này, hắn còn có thể gặp ông nội hắn, nếu có thể gặp được sớm một chút, cũng không khó hóa giải cái vấn đề khó khăn này.

8 giờ tối, trong một quán lẩu hải sản đánh bắt khá nói tiếng ở thành phố Phùng Viễn.

"Thời gian dài bao lâu... Thật sự... Tôi nghe mùi thơm thịt này thật rất muốn khóc."

Nhìn cái lẩu không ngừng bốc khói tản ra mùi thơm, Hạ Thiên Kỳ cảm khái một câu biểu tình kích động.

"Có điều ông vẫn nên ăn ít một chút đi, nếu không sẽ bị trướng bụng chết rất khó coi."

Sở Mộng Kỳ nhìn Hạ Thiên Kỳ hai mắt đẫm lệ, tay cầm đũa không ngừng rân rẩy, cô pha trò một câu rồi không khỏi cười khanh khách.

Lãnh Nguyệt thì mặc kệ hai người nói nhiều này, không khách khí gắp từng miếng từng miếng thịt trong nồi lẩu ra.

Chờ Hạ Thiên Kỳ cảm khái xong, đưa tay vớt trong nồi lẩu, trong nồi chỉ còn sót lại mấy cọng rau.

"Lãnh thần, anh có còn chút đạo đức nào hay không, tôi đã tám trăm năm rồi chưa được ăn thịt, anh còn cướp của tôi!"

Lãnh Nguyệt không quan tâm, vẫn chậm rãi nhai nuốt.

Thấy Lãnh Nguyệt thản nhiên ngồi ăn, Hạ Thiên Kỳ cũng không dài dòng nữa, vội vã thả vài cuộn thịt cừu cuộn vào trong nồi.

Sở Mộng Kỳ biết Hạ Thiên Kỳ muốn ăn thịt, vì vậy cũng giở trò xấu chém giết thịt chín trong nồi, Hạ Thiên Kỳ tự nhiên sẽ không nhìn thịt trong nồi bị người khác vớt đi, hai người đánh đũa với nhau, chốc lát đã rùm beng lên.

Đã một đoạn thời gian rất dài hai người không cãi nhau, vì vậy trận đấu khẩu này làm hai người đều rất thoải mái, dù sao có Lãnh Nguyệt tự nhiên tâm tình đè nén này ở đây, từ sau khi hai người bọn họ đi vào nơi này, bầu không khí vẫn luốn rất áp lực.

Ăn xong một bữa lẩu, Hạ Thiên Kỳ ăn hết ước chừng mười dĩa thịt, còn chưa tính tới một số hải sản, và một số thuốc viên các loại.

Chờ lúc bọn họ đi ra, Hạ Thiên Kỳ đi không được mấy bước đã có một loại cảm giác muốn nôn, cái này cũng khiến Sở Mộng Kỳ cười ngặt nghẽo, đứng sát bên cạnh chọc tức.

Lần nữa khôi phục vị giác của người bình thường, với Hạ Thiên Kỳ mà nói ý nghĩa của chuyện này tuyệt đối không chỉ có thể đỡ thèm mà thôi, mà là khiến hắn giảm đi nghi ngờ về chuyện bản thân là quỷ vật trong lòng hắn.

Không ai hy vọng mình là ngoại tộc, cũng không ai sẽ bằng lòng làm thứ kỳ quặc kia, nên Hạ Thiên Kỳ mới có thể biểu hiện rất vui vẻ.

Vốn là ăn bữa này, bọn họ là muốn thảo luận dự định kế tiếp, nhưng là vì chỉ lo ăn, nên cuối cùng lại quên mất chuyện này.

Mãi tới khi đến chỗ đón xe, lúc này mới lần nữa nói tới.

Chuyện ba người phải thương lượng chỉ có một, hoặc là nói chuyện cần suy tính trước mắt cũng chỉ có một, đó chính là vấn đề Sở Mộng Kỳ có muốn tham gia sự kiện tiếp theo hay không.

Theo phần thưởng 30 điểm vinh dự mà Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt lấy được trong sự kiện lần trước cho cô, cô cũng đã chính thức bước vào hàng ngũ cấp ác quỷ.

Thế nhưng cái này cũng không đại biểu cho, trong sự kiện kế tiếp cô sẽ không gặp phải nguy hiểm.

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ có ý nghĩ của hắn, thế nhưng chuyện này hắn vẫn muốn nghe ý kiến của sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt một chút.

"Tôi cũng muốn đi! Dựa vào cái gì không dẫn tôi theo!"

Sở Mộng Kỳ có chút bất mãn nhìn Lãnh nguyệt, vì ý tứ của Lãnh Nguyệt, chính là để cho Sở Mộng Kỳ ở lại thành phố Phùng Viễn, dù sao sau khi đi vào cảnh tượng kế tiếp còn phải đối mặt với kỳ đóng băng năng lực, anh ta sợ Sở Mộng Kỳ sẽ xảy ra chuyện.

Thế nhưng Sở Mộng Kỳ hiển nhiên không đồng ý quyết định của Lãnh Nguyệt, quay về phía Hạ Thiên Kỳ kháng nghị ầm ĩ:

"Tôi đã vào cấp ác quỷ, tôi có thể giúp các người, hơn nữa, tôi cũng cần rèn luyện trong sự kiện thật sự, để cho mình trở nên mạnh mẽ hơn.

Các người nhất định phải dẫn tôi theo, vì mặc kệ nói thế nào, tôi cũng là một thành viên trong tập thể."

"Cô nói sao cô thân đang ở trong phúc mà không biết phúc chứ, sư huynh cô rõ ràng lo lắng cho cô, sợ cô gặp chuyện không may."

Kỳ thực Hạ Thiên Kỳ cũng muốn dẫn Sở Mộng Kỳ theo, dù sao năng lực thuấn di của Sở Mộng Kỳ so với hắn còn xuất sắc hơn, hơn nữa cũng có chiến lực rất mạnh, chính là thực sự khủng khiếp, năng lực thiên phú của cô cũng có thể giúp bọn họ.

Huống chi Sở Mộng Kỳ vì thể chất đặc biệt, nếu cô không có năng lực thiên phú, thì vẫn có thể thi triển chú thuật cấm kỵ.

Tuy nói là vừa mới gia nhập cấp ác quỷ, nhưng thực lực thật sự hiển nhiên là cao hơn một chút.

"Ông là đội trưởng của đội ngũ, chúng ta công ra công, tư ra tư. Trừ phi các người có thể bảo vệ tôi cả đời, các người dám nói có thể sao?"

"Không dám, trừ phi cô làm cô vợ nhỏ của tôi."

Hạ Thiên Kỳ cưới xấu xa quay về phía Sở Mộng Kỳ nói.

"Ông cút đi ngay, dù thế nào tôi cũng phải tham gia." Ngữ khí Sở Mộng Kỳ cương quyết.

"Vậy cứ quyết định như vậy." Hạ Thiên Kỳ bày tỏ thái độ trước tiên, sau đó khuyên nhủ Lãnh Nguyệt:

"Trước kia sư muội của anh chưa gặp được anh, có thể còn trâu bò hơn anh nhiều, cũng không thấy người ta xảy ra chuyện gì, anh làm sư huynh dù sao bảo bọc quá cũng không thể được đâu."

"Tùy các người đi."

Lãnh Nguyệt không biết có phải trong lòng không dễ chịu hay không, lạnh lùng bỏ lại một câu nói, lập tức về trong phòng nghỉ ngơi.

"Yeah!"

Nhìn lại Sở Mộng Kỳ thì dựng lên một động tác tay thắng lợi, một bộ mặt tiểu nhân đắc ý, không ngừng lắc mông, hưng phấn không thôi.

"Đừng có đắc ý, tôi thấy gần đây cô trổ mã không tồi, ngay cả mông cũng bắt đầu nhô lên rồi."

Hạ Thiên Kỳ đốt một điếu thuốc, có chút buồn cười nói với Sở Mộng Kỳ.

"Ai cần ông lo, thối vô lại!"

"Ai u, bị cô phát hiện, làm sao cô biết hàng ngày tôi lợi dụng quỷ vực nhìn cô tắm?"

"Ông... Ông mỗi ngày nhìn lén tôi tắm rửa?"

"Đúng vậy, không thấy rõ ràng không thấy."

"Đồ lưu manh ông! Tôi phải giết ông!"

"Đừng làm rộn... Tôi nói đùa thôi... Tôi thật không có nhìn..."

Nghe trong phòng khách, Hạ Thiên Kỳ và Sở Mộng Kỳ đùa giỡn ỏm tỏi, Lãnh Nguyệt có chút cáu kỉnh kéo chăn phủ lên đầu.

Nhưng cho dù như vậy, có chút không hiểu sao hai người kia cứ thích cãi nhau như vậy. sao lại có nhiều lời muốn nói như vậy.

Trong lòng anh ta âm thầm quyết định, ngày mai sẽ thúc giục Hạ Thiên Kỳ đi vào cảnh kế tiếp, dù sao anh ta không muốn cứ tiếp tục ầm ĩ thế này.

...

Thành phố Cảnh Thu, sương đêm tràn ngập, mưa phùn nhè nhẹ đổ xuống.

Mà dưới chân núi Cảnh Thu, trên một mảnh đất trống cây cối vây quanh, đột nhiên có một căn biệt thự vô cùng uy nghiêm đáng sợ đột nhiên bị ánh chớp chiếu rọi.

Cùng lúc đó, một tập thể chừng hơn mười người, thì đang cố gắng băng qua tầng tầng cách trở, chậm rãi đi tới vị trí chỗ biệt thự kia.