Dịch: Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ đau khổ lăn lộn trên mặt đất, thân thể không ngừng bị vây trong trạng thái ác quỷ hóa và bình thường, giết chóc tới từ đáy lòng khiến hắn khó mà duy trì chủ tâm, như thể trong đầu hắn còn có một giọng nói lạnh như băng đang mơ hồ vang lên.
"Cắn nuốt... Nhất định phải cắn nuốt hết..."
"Ai đang nói chuyện! Muốn ta cắn nuốt thứ gì!"
Giọng nói trong phòng như bị người siết cổ, hắn chỉ có thể mơ hồ nghe được đôi câu vài lời.
Thế nhưng chính là mấy câu nói không đầu không đuôi này lại như sóng lớn không ngừng va đập vào đường phòng tuyến cuối cùng giữ vững tỉnh táo của hắn.
Tâm tình giết chóc theo quỷ vực của hắn lan tràn cả tòa thành phố rất nhanh.
Ngay cả Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ đang tập huấn trên ngọn núi sau biệt thự, lúc này cũng cảm nhận được sát ý mãnh liệt kia, cái sát ý kia như một cây đao nhọn treo trên đầu bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
"Loại cảm giác này là xảy ra chuyện gì? Sư huynh anh thấy sao?"
Sở Mộng Kỳ khó chịu hoảng hốt, còn Lãnh Nguyệt thì sắc mặt khó coi vẫn luôn ngửa đầu nhìn bầu trời, giống như hiểu rõ cái gì, vội vàng dùng điện đàm gọi cho Hạ Thiên Kỳ, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ bên kia lại hồi lâu không nhận điện.
"Chắc là xảy ra chuyện."
"Hạ Thiên Kỳ sao?"
Sở Mộng Kỳ nhìn về phía Lãnh Nguyệt, nói tiếp quả thực cô cũng cảm thấy một chút quen thuộc.
"Ừm, chúng ta phải lập tức tìm được hắn."
Lãnh Nguyệt nói xong, lại không nói nhảm nữa, quay về phía Sở Mộng Kỳ căn dặn:
"Chỉ cần chúng ta truy lùng tới nguồn gốc khí tức này thì có thể tìm được hắn, cô dùng thuấn di dẫn theo tôi tới đó."
Sở Mộng Kỳ nghe xong gật đầu, sau đó dựa theo vị trí Lãnh Nguyệt cho ra, hai người biến mất tại chỗ rất nhanh.
...
Hạ Thiên Kỳ còn đang chống lại tâm tình giết chóc trong nội tâm, cảnh tượng trước mắt cũng không ngừng cắt rời, lúc thì ở trong phòng, lúc thì ở trong mảnh thế giới tối tăm có bầu trời sao kia.
Cũng mãi đến khi nhiều lần trải qua những thứ này, hắn mới hiểu rõ một chuyện, thế giới như bầu trời sao hắn đã thấy kia, hoàn toàn không phải mộng cảnh mà hắn từng cho, mà là thế giới nội tâm của hắn.
Thế giới nội tâm của hắn gần như hoàn toàn là bóng tối, chỉ có mấy điểm sáng như ngôi sao lấp lánh treo thật cao kia, khiến nơi này không đến mức hoàn toàn bị bóng tối cắn nuốt.
Còn số dây xích trói buộc bản thân hắn tầng tầng lớp lớp kia, hoàn toàn không phải ảo giác xuất hiện ở hắn, mà là chuyện thật sự xảy ra.
Có lẽ hắn bị trói buộc trong giết chóc và phá hoại tràn đầy, thế nhưng hắn từ chối không nhớ trước kia mình từng làm những gì.
Có thể là hắn thật sự chưa từng làm, đương nhiên có khả năng nhất, là hắn đã làm, nhưng bị hắn quên mất.
Dây xích đứt gãy nghiêm trọng hơn, mặc dù hắn ý thức được tình hình xấu nhất, cũng không muốn làm loại đấu tranh này, thế nhưng, thân thể của hắn lại không bị không chế mà bẻ dần số dây xích kia.
Rốt cuộc, toàn bộ dây xích hoàn toàn đứt rời, Hạ Thiên Kỳ bị trói buộc chặt chẽ trong nội tâm giải phóng ra.
Hắn đứng thẳng tại chỗ, bộc phát ra một trận tiếng cười điên cuồng khiền người nghe rợn tóc gáy, loại cảm giác thoát trói buộc này thật sự quá tuyệt vời, cái cảm giác không bị áp chế này, càng khiến hắn hưng phấn lạ thường.
Hắn bước chân ra, châm rãi đi về phía bóng tối một bên, không lâu sau, hắn lại thấy ít ánh sáng, tiếp theo không chút do dự đi vào.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Hạ Thiên Kỳ vốn đang chìm trong hôn mê đột nhiên mở choàng mắt, lại thấy hắn dưới trạng thái bình thường, trong mắt tràn đầy ánh sáng xanh lục. Toàn thân tức thì bị một dải ánh sáng xanh lục âm u bao quanh, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, có chỉ là lạnh lùng tự cao tự đại.
"Giết giết giết giết giết!"
"Giết sạch tất cả nhân loại!"
Trong đầu lần nữa vang lên cái giọng nói kia, giọng nói kia giống như có ma lực khó mà kháng cự nào đó, mỗi lần vang lên, đều cũng sẽ khiến hắn xuất hiện tình huống mờ mịt.
"Đúng, ta muốn giết sạch mọi người, ta còn muốn tìm... Tìm cái gì? Vì sao ta lại quên mất!
Ta không thể quên, ta nhất định phải nhớ ra! Ta phải tìm cái gì, thứ rất quan trọng với ta!"
Hạ Thiên Kỳ lại ôm đầu gào thét, mà ngay lúc này đột nhiên trong lòng hắn có cảm giác ngừng lại, tiếp theo đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cạnh cửa, lại thấy Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ rốt cuộc đứng ở nơi đó.
"Ông... Ông không sao chứ?"
Sở Mộng Kỳ nhìn Hạ Thiên Kỳ vậy mà bị vây trong trạng thái quỷ vương, điều này không khỏi khiến cô rất bất ngờ, mặc dù cô biết thực lực của Hạ Thiên Kỳ tăng lên rất nhanh, thế nhưng hoàn toàn không tin hắn có thể tiến vào cấp quỷ vương trong một thời gian ngắn như vậy.
Dù sao nhìn ánh mắt của hắn, cũng không phải một hai điểm xanh lục, mà là hoàn toàn bị màu xanh lục bao phủ, phải biết đây chính là cấp bậc mà giám đốc cấp cao mới có thể đạt tới.
Ngoài ra, cảm giác Hạ Thiên Kỳ cho cô cũng rất kỳ quái, nói chính xác là rất xa lạ, thật giống như người trước mặt này không phải như Hạ Thiên Kỳ bọn họ biết ngày xưa.
Hạ Thiên Kỳ không nói gì, chỉ là mặt không thay đổi nhìn lại bọn họ, Lãnh Nguyệt đưa một tay túm Sở Mộng Kỳ đẩy ra sau mình, sau đó thân thể bắt đầu tràn ra sương lạnh đóng băng từng chút.
"Hắn bị quỷ vương cắn trả, tôi phải phong ấn hắn.
Cô đi bố trí trận pháp thuộc tính hỗ trợ, ở đây giao cho tôi."
"Anh nói hắn bây giờ không phải Hạ Thiên Kỳ, mà là quỷ vương?"
Sở Mộng Kỳ nghe xong tức khắc đổi sắc mặt, đang chần chừ một lát sau, bóng dáng lóe lên một cái biến mất.
Sau khi Sở Mộng Kỳ rời đi, ánh mắt Lãnh Nguyệt phức tạp nhìn Hạ Thiên Kỳ trước mặt, anh ta vẫn luôn sợ hãi một ngày nào đó sẽ tới, vì lúc Hạ Thiên Kỳ có thể dung hợp quỷ anh, anh ta đã biết cái không tầm thường của Hạ Thiên Kỳ.
Vào lúc đó anh ta có cảm giác, nếu có một ngày, Hạ Thiên Kỳ thay đổi, không còn như người bình thường, mà trở nên mất đi nhân tính, hóa thành một con quỷ vật chỉ biết giết người, vậy thì anh ta phải làm sao?
Anh ta sẽ giết chết Hạ Thiên Kỳ không chút do dự.
Đáp án này lúc đó thậm chí còn không hề nghĩ ngợi, lập tức nhảy ra.
Quỷ vật giết sư phụ anh ta, tước đoạt người thân nhất của anh ta, làm hại thế giới, nên anh ta đã thề từ rất sớm, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ con quỷ nào, một ngày kia, nhất định sẽ bằng vào hai tay của mình, chém giết từng con một trong đám quỷ kia.
Thế nhưng theo hiểu rõ Hạ Thiên Kỳ, tên lưu manh anh ta vốn chán ghét trở nên trưởng thành hơn, người này còn lần lượt giúp đỡ bản thân, khiến mình dần thích ứng với người bạn này.
Đồng thời thông qua Hạ Thiên Kỳ, anh ta còn làm quen với vòng bạn bè như đám người Triệu Tĩnh Thù, Lưu Ngôn Mẫn, Mộc Tử Hi này.
Mặc dù anh ta rất ít trao đổi với bọn họ, thế nhưng lúc ở cùng với bọn họ, nội tâm của anh ta rất vui vẻ, càng kiên định hơn.
Thế nhưng theo rời đi của Lưu Ngôn Mẫn, rời đi của Mộc Tử Hi, đám người Triệu Tĩnh Thù đóng giữ, điều này cũng khiến anh ta lần nữa cảm nhận được thực tế tàn khốc.
Cũng lần nữa cảm thấy mình nhỏ bé, nên anh ta vẫn luôn liều mạng trở nên mạnh mẽ, so với trước kia còn liều mạng hơn nhiều, như vậy anh ta có thể bảo vệ người bên cạnh, như vậy anh ta có thể giết chết nhiều quỷ vật hơn, như vậy, cuộc sống có thể không còn trở nên tàn khốc nữa.
Đồng thời trong lòng anh ta cũng rõ ràng, Hạ Thiên Kỳ nhất định cũng nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng có khát vọng mãnh liệt với sức mạnh, cũng muốn mau chóng trở nên mạnh mẽ.