Dịch: Hàn Phong Vũ
Trong số sáu người, tổng cộng có hai đôi tình nhân, ông chú và người phụ nữ trẻ tuổi mặt dài là một đôi, còn đôi kia tuổi tác khoảng hai mươi tuổi. Nữ sinh ngồi trên vòng quay khổng lồ với Hạ Thiên Kỳ kia, và một cô gái tóc ngắn khác, thì coi như đi một mình, không quen biết người ở đây.
Nghe đôi tình nhân kia nói xong, Hạ Thiên Kỳ biết bọn họ không thật sự gặp quỷ, nếu không lấy sự tàn nhẫn của quỷ vật kia, có lẽ bọn họ đã không còn mạng để sống tới tận bây giờ.
Nhưng ngược lại là nữ sinh kia, sau khi nghi ngờ nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, lại nhỏ giọng nói với hắn:
"Lẽ nào cậu cũng gặp quỷ sao? Ý tôi là, không phải mấy cơ quan kia."
Nghĩ tới lời của nữ sinh này, trước đó là cô ta chui ra khỏi lối đi hẹp kia mới xuất hiện ở đây, lúc này lại nghe cô ta đột nhiên nói như vậy, không khỏi khiến Hạ Thiên Kỳ nghĩ tới điều gì:
"Sao cô phải vào đi vào đường kia?"
"Vì trong gian phòng kia có quỷ phá!" Nữ sinh nói tới đây, lại không kìm chế được mà ôm tay Hạ Thiên Kỳ.
"Trước đó chúng tôi cũng chui từ trong lối đi kia ra ngoài, thế nhưng lại không thấy thứ gì."
Hạ Thiên Kỳ nói ra sự thật.
"Lẽ nào các cậu không thấy nữ quỷ váy đỏ nằm trên giường kia sao? Nó cơ bản không phải hình nhân, mà là sống thật!
Lúc đó vì thấy nó đột nhiên cử động đuổi theo tôi, nên lúc tôi vừa nhìn thấy lối đi bên tường, tôi bò vào ngay."
Trước khi nữ sinh gặp những người này, có thể nói là suýt nữa đã bị dọa tới mất mạng, nếu không có ông chú kia còn có tình nhân nhỏ tuổi kia không ngừng an ủi, cô ta hoàn toàn không thể khôi phục như cũ trong thời gian ngắn ngủi.
"Nữ quỷ váy đỏ nằm trên giường?"
Hạ Thiên Kỳ vừa nghe nữ sinh nói như vậy, trong đầu không khỏi nghĩ tới hình nhân cứng nhắc luôn ngồi trước bàn trang điểm duy trì tư thế chải tóc kia.
"Ừm, lẽ nào cậu không thấy nó sao?"
"Thấy, nhưng lúc đó nó không nằm trên giường, mà là ngồi trước bàn trang điểm."
Lúc này Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt nhìn nhau một cái, trong lòng hai người đều có chút phát rét, vì bọn họ đều cho rằng kia chỉ là một hình nhân hóa trang nữ quỷ mà thôi, hoàn toàn không biết đó là một con quỷ thật sự.
Nhưng đáng ăn mừng chính là, lúc đó nữ quỷ kia không xuống tay với bọn họ.
Cái này cũng có thể nói rõ quỷ vật kia thật sự chọn tình nhân để xuống tay, cũng có lẽ là, nó còn chưa hành hạ mấy người bọn họ đây xong.
Mà lúc trong lòng hắn nghĩ những thứ này, bọn họ đã đi vào một lối rẽ, lối rẽ này nhìn qua cũng không quá dài, chỉ có không tới 10 thước dài, bên ngoài có không biết bao nhiêu ngã ba.
"Chính là nơi này, lúc đó tôi đi tới từ trong một lối rẽ phía trước, thế nhưng khi lần nữa quay lại tìm đường tối, tôi lại không tìm được, sau đó lại lạc đường vòng quanh vào nơi này."
Ông chú có chút bất đắc dĩ nói xong, lại đột nhiên ngáp một cái, tiếp theo lại ôm cô bạn gái nhỏ của ông ta, đi nhanh mấy bước.
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy động tác của ông chú kia có chút quái dị, vừa muốn nói cái gì với hắn, lại thấy một bên lối rẽ đột nhiên xuất hiện một căn phòng, sau đó hai người lại đi vào.
Tất cả mọi người bị một màn quỷ dị này dọa sợ ngây người, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt phản ứng kịp đầu tiên, vội vàng đuổi tới trước cửa gian phòng kia.
Trên cửa có một mảnh kính trong suốt, nhìn qua lớp kính có thể thấy rõ cảnh tượng trong căn phòng.
Là một căn phòng ngủ bình thường, ông chú nằm thẳng người trên giường, còn cô bạn gái nhỏ tuổi của ông ta gối đầu lên cánh tay.
Nhìn qua hai người giống như đã ngủ được một hồi, mãi đến khi cô gái trẻ tuổi kia im lặng ngồi dậy trên giường, sau đó rút một con dao gọt hoa quả dưới gối đầu, tiếp theo hung hăng rạch một đường cắt lìa yếu hầu của ông chú kia.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt dùng sức đập mạnh cửa phòng, thế nhưng cửa phòng vẫn không nhúc nhích.
Lúc này những người khác cũng vẻ mặt mờ mịt vây quanh, vừa vặn thấy sau khi cô gái trẻ tuổi kia cắt đứt yếu hầu của ông chú, lại thùng dao gọt hoa quả cắm vào buồng tim cô ta.
Một màn máu tanh như vậy diễn ra trước mắt mọi người, tức khắc khiến bốn người còn sót lại sợ hãi hét ầm lên.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ là trong lòng đang nghi ngờ đây rốt cuộc là ảo cảnh hay là thật, nếu là sự thật xảy ra, vậy thì bọn họ đang ở trong quỷ vực của con ác quỷ kia.
Nên nó mới có thể ùy ý thay đổi cảnh tượng, tạo thành một cảnh tượng vô cùng đẫm máu trước mắt.
Nữ sinh ôm đầu ngồi xổm dưới đất, kêu lên không ngừng.
Còn đôi tình nhân trẻ tuổi, và nữ sinh tóc ngắn kia thì bị dọa tới mức vô ý thức bỏ chạy về phía xa.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt tự thân mình còn khó bảo toàn, tự nhiên cũng không có năng lực đi bảo vệ bọn họ, đành phải cho bọn họ trốn ra xa.
Vốn định vứt bỏ nữ sinh ngồi xổm dưới đất không ngừng gào thét kia, thế nhưng do dự một chút, Hạ Thiên Kỳ vẫn cõng cô ta lên lưng, cùng Lãnh Nguyệt bỏ chạy thật nhanh về phía cuối lối rẽ này.
Nếu đây là đang trong quỷ vực của ác quỷ, mà những lối rẽ kia vốn là tồn tại của mê cung, bọn họ muốn rời khỏi gần như hoàn toàn không có khả năng.
Trừ khi con ác quỷ kia không có ý định giam bọn họ.
Sau khi cõng nữ sinh kia cùng Lãnh Nguyệt trốn vào lối rẽ như mê cung kia, hai người lại bắt đầu tìm kiếm các loại ký hiệu bọn họ để lại trước đó.
Mà vào lúc này, đôi tình nhân trẻ tuổi vừa mới phân tán với bọn họ trốn vào trong một lối rẽ khác kia, thì không hiểu vì sao lại trở về trong nhà họ.
Người phụ nữ vẫn suy trì tư duy vốn có, nhưng người đàn ông lại như bị lực lượng nào đó điều khiển, dùng drap giường trói kín người yêu của mình lại.
Tự hắn thì mặc một cái tạp dề, sau đó lấy một con dao phay trong phòng bép, chém từng dao từng dao xuống trong tiếng kêu khó có thể tin được của người phụ nữ kia.
Mãi đến khi người phụ nữ bị chém tới mức hoàn toàn biến dạng, thi thể đông một mảnh tây một mảnh, người đàn ông mới vuốt vết máu bắn tung tóe trên mặt, lần nữa quay lại phòng bếp.
Mở máy chiên thực phẩm lên, rót vào hơn nửa thùng dầu, sau đó nhún đầu vào.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, khiến Hạ Thiên Kỳ đang liều mạng chạy trốn không khỏi quay đầu nhìn về hướng tiếng thét kia vọng tới, nghe âm thanh chắc là một thành viên trong đôi tình nhân trẻ tuổi, có lẽ cũng có thể là bị quỷ vật giết đi.
Hạ Thiên Kỳ vì phòng ngựa ngộ nhỡ, vội vàng nắm chặt hai tấm chú phù thuật pháp gia tăng phòng ngự trong tay, sau đó lại uống một chai nước thuốc thuật pháp có thể nhìn thấu ảo cảnh.
Còn Lãnh Nguyệt, thì uống một chai nước thuốc gia tăng tốc độ, gần như là lôi kéo Hạ Thiên Kỳ cùng chạy.
Tuy trước đó Hạ Thiên Kỳ cũng uống nước thuốc gia tăng tốc độ, thế nhưng dược hiệu sớm đã trôi qua, lúc này đã mất đi tất cả gia tăng.
Thế nhưng cám ơn trời đất chính là, ký hiệu của bọn họ để lại vẫn còn đó, bằng vào ký hiệu, bọn họ rốt cuộc trốn ra khỏi khu lối rẽ kia, sau đó vượt qua một đoạn hành lang thật dài quay trở lại trong đại sảnh Địa Ngục quỷ các.
Nhưng vào lúc này, nữ sinh được Hạ Thiên Kỳ cõng trên người kia lại đột nhiên khôi phục tỉnh táo, tiếp theo như một con dã thú hung hăng cắn một cái lên cổ hắn.
Chú phù siết trong tay trái đột nhiên bốc cháy kịch liệt, toàn thân Hạ Thiên Kỳ bộc phát ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt.
Nữ sinh kia như bị tấn công, mở miệng kêu lên một tiếng quỷ dị già cỗi, tiếp theo, lại thấy thân thể nó bắt đầu thay đổi cấp tốc, cuối cùng biến thành bộ dạng của nữ quỷ váy đỏ kia.
Thấy nữ quỷ váy đỏ kia xuất hiện, Hạ Thiên Kỳ nhất thời có chút bối rối, vì rõ ràng hắn cõng là nữ sinh kia, con quỷ vật kia leo lên lưng hắn từ lúc nào?
"Lãnh thần, anh nhìn nó bây giờ là nử sinh kia, hay là nữ quỷ?"
"Nữ sinh." Lúc đầu Lãnh Nguyệt không biết vì sao Hạ Thiên Kỳ lại hung hăng đẩy nữ sinh trên lưng ra, nhưng sau khi nghe câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ, anh ta lập tức nghĩ thông suốt tất cả.