Dịch: Hàn Phong Vũ
Lần này hắn đi đệ nhị vực còn không biết phải bao lâu mới có thể trở về, thế nhưng đệ tam Minh Phủ không thể không có người quản lý.
Ngô Địch và hã mặt nạ không cần nói, họ tuyệt đối sẽ không muốn giữ thân phận người cầm quyền, cho nên hắn cũng chỉ có thể làm như Thạch Quỳnh lúc đó, sắp xếp một người tới quản lý những chuyện này như Thẩm Hoành Viêm.
Nằm trong quyền hạn của người cầm quyền này là có thể làm được, chỉ là có rất ích người sẽ giao quyền lợi này ra mà thôi.
Hạ Thiên Kỳ không giao chuyện này cho Triệu Tĩnh Thù làm, mà là giao cho Vương Tang Du.
Ngược lại không phải hắn không tín nhiệm Triệu Tĩnh Thù, mà là lấy hiểu biết của hắn về Triệu Tĩnh Thù, sau khi bọn họ rời đi, Triệu Tĩnh Thù tất nhiên cũng sẽ toàn tâm đầu tư vào nâng cao thực lực, sẽ không phân tâm đi quản cái gì chuyện phân chia tài nguyên gì.
Nên so với cô, hiển nhiên Vương Tang Du thích hợp với vị trí này hơn, dù sao bên cạnh cô có Triệu An Quốc và Đào Kim Sơn, với người phía dưới cũng có sức uy hiếp.
Kỳ thực chuyện này trước kia hắn từng cân nhắc, đây cũng là vì sao mỗi một lần đều là Vương Tang Du nhận thông tin từ hắn rồi gửi cho quản lý phía dưới, để cho cô đi làm một chút chuyện.
Trên bàn ăn, Hạ Thiên Kỳ gỡ sạch lớp mặt nạ của thân là lão đại đệ tam Minh Phủ, vì uống không ít, nên mượn rượu mời bắt đầu nói chuyện phiếm cãi cọ với Triệu Tĩnh Thù Triệu An Quốc bọn họ.
Triệu An Quốc rất sùng bái Hạ Thiên Kỳ, nhưng thật đúng là một vạn câu cũng không đủ khen ngợi, nguyên một buổi tối đều ngồi đó thổi phồng Hạ Thiên Kỳ, Đào Kim Sơn không nhiều lời khoác lác như vậy, nên cũng dồn hết sức lực phụ họa theo, hai người như tướng thanh*, một người phụ trách pha trò, một người phụ trách vai diễn phụ.
*Tướng thanh; tấu nói: Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Còn đám người Triệu Tĩnh Thù Sở Mộng Kỳ Lãnh Nguyệt thì làm một dám quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt, nghe cũng vui vẻ lạ.
Nói rõ hết những gì cần giao phó, nên dặn dò cũng dặn dò một lần, Hạ Thiên Kỳ lại vẽ một cái bánh thích hợp không coi là nhỏ cho mấy người.
Mỗi một người đang ngồi đó không ai không tin tưởng hắn, hắn luôn sáng tạo kỳ tích, đừng nói những người như Vương Tang Du bọn họ này, ngay cả Lãnh Nguyệt cung cảm thấy, không chuyện gì mà Hạ Thiên Kỳ không thể làm được.
Nên rất hiếm hoi, Lãnh Nguyệt cũng ngoại lệ uống một ly vang đỏ nhỏ, dâng hiến cái "lần đầu trong đời" của anh ta cho Hạ Thiên Kỳ.
"Chúng ta uống một ly."
Lãnh Nguyệt đột nhiên cầm ly rượu lên, không nói tiếng nào đã ngửa cổ làm như uống thuốc, nuốt hết vào dạ dày.
Một bàn người đều có chút phát mộng, Hạ Thiên Kỳ ợ rượu, sau đó cười xấu xa nói:
"Tơi tới, Lãnh thần vì đêm nay chúng ta tạm biệt, ngay cả lần đầu cũng lấy ra, phải biết trước kia anh ta chưa bao giờ uống rượu.
Cho nên, chúng ta người gặp có phần, cùng nhau "làm"."
"Tiền bối "cạn trước", bọn em "cạn nữa"."
Triệu An Quốc cũng là tay lão luyện, cũng mượn cơ hội này trêu chọc Lãnh Nguyệt một câu, mà trước kia hắn cũng không dám nói tiếng nào.
Mọi người không ngừng ồn ào, dẫn tới Lãnh Nguyệt sắc mặt tái xanh, chỉ kém chút nữa hất bàn đi.
Lãnh Nguyệt đột ngột mời rượu xong, Vương Tang Du lại đứng lên như nhân viên cảm ơn lãnh đạo, nâng ly nói:
"Quản lý Hạ, không cần biết sau này thế nào, chỉ cần anh cần Vương Tang Du tôi, cho dù Vương Tang Du tôi có giao mạng ra cũng bằng lòng."
"Không cần nộp mạng, nộp thân thể là được, khẩu vị của tiền bối rất là tốt đấy."
Triệu An Quốc ở bên cạnh bỡn cợt.
"Con bê chú cút cho anh!"
Hạ Thiên Kỳ trừng mắt nhìn Triệu An Quốc một cái, sau đó hắn lại cảm thấy ánh mắt Triệu tĩnh Thù, tức khắc không dám nói thêm nữa.
"Được." Hạ Thiên Kỳ trịnh trọng gật đầu với Vương Tang Du, hắn tin lời Vương Tang Du nói là thật lòng.
Vương Tang Du dẫn đầu mời rượu, mấy người Triệu An Quốc Đào Kim Sơn theo sau. Còn Sở Mộng Kỳ và Triệu Tĩnh Thù thì không bắt chước, dù sao loại hành vi thói quan liêu này, cũng không thích hợp dùng cho mấy người bạn như bọn họ.
Một bữa ăn này phải ăn tới 3 giờ sáng ngày hôm sau mới kết thúc.
Mấy người Đào Kim Sơn đều uống nhiều rồi, hai bên đều nghiêng ngã rời đi, Triệu Tĩnh Thù không quá yên tâm để Vương Tang Du tự mình rời đi, nên giữ cô ở lại qua đêm.
Vì người cũng uống nhiều rồi, nên lại bị Triệu Tĩnh Thù đỡ vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Trong phòng khách thoáng cái yên tĩnh lại, chỉ còn lại bốn người quen cũ bọn họ.
Say rượu của Hạ Thiên Kỳ tiêu tán rất nhanh, ánh mắt không khỏi rơi vào trên mặt của Triệu Tĩnh Thù.
Cũng ngay lúc này Triệu Tĩnh Thù trong lòng có cảm giác nhìn ra, hai người nhìn nhau chăm chú như có tình cảm thầm kín một hồi, vốn tưởng rằng Hạ Thiên Kỳ cũng sẽ nói ra một tràng lời nói cảm động vô cùng, kết quả vừa há miệng đã khiến Triệu Tĩnh Thù cạn lời tới cực điểm.
"Tôi vừa mới phá wc trong phòng vệ sinh, chắc mai cô phải tìm người tới xem xét một chút."
"..."
Mãi đến khi rời đi, hai người Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù cũng không nói gì thêm, nhưng ngược lại Sở Mộng Kỳ có chút nhìn không được, quay về phía Hạ Thiên Kỳ đang bắt chước Lãnh Nguyệt, ngồi ở phía sau một trái một phải nhìn ra ngoài cửa xe nói:
"Hai người ông và Tĩnh Thù rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi cũng sốt ruột thay các người rồi."
"Đứa nhỏ xấu xa như cô thì biết cái gì, đường hoàng lái xe của cô đi, tối hôm nay chỉ cô không uống rượu."
"Ông mới là đứa nhỏ xấu xa, tôi hiểu biết nhiều hơn, lại nói Tĩnh Thù thật tốt bao nhiêu mà, dáng người xinh đẹp, muốn ngực có ngực, muốn chân có chân, không những chịu dàng hiền lành tay nghề nấu ăn rất ngon, càng rất lương thiện.
Ngay cả một phụ nữ như tôi cũng động lòng, cũng không biết ông nghĩ thế nào."
"Tĩnh Thù đúng là rất tốt, quan trọng là điều kiện không cho phép, bây giờ còn quá yếu, chờ sau này hãy nói đi.
Chờ sau này tôi trâu bò, thuận tiện thu thập cô, Tĩnh Thù làm đại phòng, cô làm nhị phòng."
"Thôi vô lại, sao ông không chết đi!"
"Cô xem cô còn tức giận, nhị phòng kỳ thực cũng không tệ, ai bảo cô thân không đủ cao chứ."
"Ai muốn làm vợ hai của ông, nếu ông còn nói bậy, tôi sẽ liều mạng với ông."
Sở Mộng Kỳ nổi trận lôi đình, thế nhưng lúc này không giống ngày xưa, Hạ Thiên Kỳ mới không sợ cô, chậm rãi nói:
"Cô tự tin đánh thắng được tôi?"
"Tôi mặc kệ ông!"
Sở Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng, cũng không đấu võ mồm với Hạ Thiên Kỳ.
Chờ xe lái tới lối vào đệ nhị vực đã là buổi trưa.
Khu vực trước đó bọn họ đại chiến với Vương Vân Bằng và Trần Minh đều bị dây cảnh báo vây lại, Sở Mộng Kỳ dừng xe ngay chỗ đậu ven đường, lại đi theo sau Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt tới lối vào nối liền đệ nhị vực.
Theo một hồi không rõ qua đi, ba người lại xuất hiện trong nhà ngục Hắc Thiết.
Nhà ngục Hắc Thiết vẫn một bầu không khí trầm lặng, vì bọn họ đã thanh trừ hết quỷ vật nơi này, nên nơi này còn giữ lại hoàn chỉnh, Hạ Thiên Kỳ định thả Sở Mộng Kỳ bên này, học theo như Ngô Địch lúc đó, dùng đồng hồ vinh dự mô phỏng theo sự kiện xảy ra lần trước, cho Sở Mộng Kỳ ở trong này rèn luyện một chút.
Nếu không thì đi theo bọn họ đi vào sự kiện kế tiếp, bọn họ cũng không tiện bảo vệ.
Nói ra ý nghĩ của hắn với Sở Mộng Kỳ, Sở Mộng Kỳ cũng không nói gì, lại đồng ý.
Thực lực của cô bây giờ cũng đã rất tiếp cận cấp ác quỷ, mặc dù không cách nào giải quyết sự kiện, thế nhưng rèn luyện thì vẫn có thể.
Vì vậy Hạ Thiên Kỳ dựng lên xong, Sở Mộng Kỳ bị đưa vào trong hoàn cảnh mô phỏng hắn tạo nên.
Về phần hắn và Lãnh Nguyệt thì đi tới ký túc xá nhà ngục Hắc Thiết ngủ một giấc, đợi tinh thần bình phục tương đối, lúc này mới rồi khỏi phạm vi nhà ngục Hắc Thiết, đi vào một hoàn cảnh phía dưới.