Dịch: Hàn Phong Vũ
Ngô Địch là người nóng tính, vừa nghe Hạ Thiên Kỳ nói xong chuyện lối vào thông tới đệ nhị vực đều bị Vương Vân Bằng và Trần Minh phong tỏa, gã cũng không ngồi yên được nữa, mà định tức khắc tới xem xét một chút.
"Không được, anh phải qua đó nhìn một chút, nếu không thì trong lòng không có căn cứ."
Thấy Ngô Địch muốn đi, Từ Như nhất thời cũng mất hứng thú tiếp tục ở lại nơi này, lúc này hắn nhìn thoáng qua Mộc Tử Hi nói:
"Tôi cũng đi."
"Ừm, bên này tôi trễ một chút cũng sẽ quay lại."
Mộc Tử Hi hứa hẹn một câu với Từ Như, Từ Như cũng không nói gì, lại đi theo Ngô Địch, hiển nhiên hai người kia đều có lời muốn nói.
Kể từ khi nhìn thấy Mộc Tử Hi, thấy Mộc Tử Hi không nói tiếng nào gia nhập vào tập thể của gã mặt nạ, Ngô Địch cũng không cách nào nói chuyện được với hắn, cảm thấy dọa dẫm cũng tốt, vẫn là có ý kiến gì cũng tốt, lấy tư cách bạn bè thế nào cũng phải nói một tiếng, đây là chỗ khiến Ngô Địch vô cùng tức giận.
Kỳ thực lần này Mộc Tử Hi quay lại cũng muốn cùng Ngô Địch tâm sự thật tốt, thế nhưng đối phương không cho hắn cơ hội, trong lòng hắn cũng có nổi khổ không nói nên lời.
Sau khi Ngô Địch và Từ Như rời đi, chỉ còn lại ba người Hạ Thiên Kỳ và mấy người Lãnh Nguyệt ở lại, Lãnh Nguyệt như không khí, ngồi bên cạnh Hạ Thiên Kỳ không nói tiếng nào.
Chỉ đơn thuần lắng nghe, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
"Được rồi, Từ Như đi chúng ta có thể trò chuyện một chút. Lần này tới đây có chút đột ngột, thế nhưng ngược lại cũng phù hợp tâm tư của tôi, nếu không thì tôi cũng muốn nhân một thời gian nào đó hẹn cậu ra ngoài đây."
Mộc Tử Hi cũng không quản đây là nhà hàng món tây hay quán ăn đường phố, nói tới đây lại đốt một điếu thuốc thơm, sau đó lạu đưa cho Hạ Thiên Kỳ một điếu.
Mà Hạ Thiên Kỳ bên này vừa mới đốt lên, người phục vụ đã vội vã chạy tới nói:
"Thật xin lỗi tiên sinh, nơi này không được hút thuốc, nếu muốn hút thuốc mời anh ra ngoài."
"Tiền này anh cầm, xong rồi thì câm miệng."
Mộc Tử Hi lấy một xấp tiền trong bóp tiền, sau đó cho người phục vụ kia, người phục vụ có chút không biết làn sao cho tốt mà sững người tại chỗ, tiếp theo Mộc Tử Hi lạnh lùng nói:
"Cho anh tiền anh cũng cầm rồi, không nghe gì sao!"
Người phục vụ bị Mộc Tử Hi dọa sợ gật đầu tiên tục, cần tiền rồi lập tức rời đi, sau đó không một người nào tới nói bọn họ cái gì nữa.
"Này thì cho anh kiêu ngạo."
Hạ Thiên Kỳ lắc đầu có chút buồn cười, có điều loại phong cách này ngược lại cũng phù hợp tính nết của Mộc thiếu.
"Có tiền không kiêu ngạo là người ngu, đống giấy vụn này chỉ có tốn ra mới có giá trị cực cao."
"Được rồi, không so được với Mộc thiếu anh.
Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi anh, vì sao anh xuất hiện ở nơi này?"
Hạ Thiên Kỳ không muốn nói chuyện tào lao với Mộc Tử Hi, một câu nói đã lôi trọng tâm câu chuyện trở về.
"Là gã trai mặt nạ cử chúng tới đến, tính cả Từ Như kỳ thực có ba người tới đây, có điều một người đã rời đi ngay trước khi cậu tới."
Mộc Tử Hi bây giờ là người của gã trai mặt nạ, nên mặc dù Mộc Tử Hi không nói Hạ Thiên Kỳ cũng có thể nghĩ tới, hắn không hiểu là vì sao gã trai mặt nạ lại muốn làm như vậy.
Còn nhớ bất kể là Lương Nhược Vân hay Ngô Địch đều từng nói, gã mặt nạ ở trong đệ tam Minh Phủ thời gian qua không hỏi chuyện đời, cũng không tham gia bất kỳ hoạt động nào của Minh Phủ, nhưng lần này nhìn trên chuyện gã cho người tới, có vẻ như xuất hiện chênh lệch rất lớn với những gì hắn biết ngày xưa.
"Rốt cuộc hắn đang đánh cái chủ ý gì, hẳn không phải là giúp đệ tam Minh Phủ chúng ta đi?"
"Nói thật, tôi cũng không biết rốt cuộc hắn có ý gì, dĩ nhiên, nếu không phải từ hắn, tôi cũng không biết tên nhóc cậu vừa thượng vị đã đập người của đệ nhất Minh Phủ tơi bời.
Khi đó gã mặt nạ tìm tới chúng tôi nói cho chúng tôi quay về hiện thực giúp cậu, mục đích là để trải nghiệm, coi như là thả lỏng sau căng thẳng.
Trước kia chúng tôi vẫn luôn ở đệ nhị vực, gã trai mặt nạ lợi dụng quỷ vực của hắn tạo ra mấy cảnh tượng mô phỏng sự kiện, thời kỳ trước ở lại trong đó.
Mặc dù như tự tìm đường chết, vẩn luôn bị đuổi giết, thế nhưng về mặt nâng cao thực lực và kinh nghiệm vẫn rất lớn.
Điểm vinh dự trong tay gã mặt nạ kia rất nhiều, thứ tốt cũng không ít, đối với tôi cũng rất hào phóng, nên thực lực tăng lên rất nhanh. Trước kia bị cậu và Nguyệt Nguyệt vượt mặt quá nhanh, bây giờ tốt xấu gì cũng đuổi theo được một phần."
Nghe Mộc tử Hi nói tới đây, Hạ Thiên Kỳ có chút im lặng ngắt lời nói:
"Xem ra anh mò được không ít chỗ tốt từ gã trai mặt nạ kia, tôi hỏi anh hắn có mục đích gì, anh khen ngược đối phương một hồi."
"Má, tôi đang miêu tả tình hình thực tế cho cậu, hơn nữa chuyện này cho dù tôi không nói, cậu không cần phải hỏi.
Ngoài ra, cậu đã hỏi tôi thì tôi cũng hồi đáp cậu, gã trai mặt nạ cử chúng tôi tới đây trên danh nghĩa chính là lấy rèn luyện chúng tôi, và trở lại hiện thực thả lỏng một chút.
Thế nhưng tôi cảm thấy mục đích thật sự chắc chắn không phải như vậy, hắn vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú với chuyện của cậu, có lẽ nếu lần này không phải cậu tham gia, hắn tuyệt đối sẽ không để cho chúng tôi tới.
Có thể cậu không biết, thế lực của gã mặt nạ lớn kinh ngưởi, không chỉ bị hạn chế ở một xó trong hiện thực này.
Ở rất nhiều hiện thực đều có người của hắn, bao gồm cả một số giám đốc của đệ nhị vực cũng tới lui mật thiết với hắn.
Hắn sớm đã thông suốt con đường tới đệ nhị vực thuộc về tự thân, chính là có mạnh tới mức giám đốc cấp cao tôi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Sở dĩ hắn vẫn luôn ở lại chỗ này, chính là vì tìm người nào đó, mà gần đây có vẻ như hắn đã tìm ra được, cũng ít ở lại trong hiện thực hơn, mà bắt đầu hoạt động ở đệ nhị vực.
Có điều tôi không phải thân tín của hắn, thực lực cũng chưa đến mức lọt vào mắt hắn, nên với chuyện hắn làm những gì ở đệ nhị vực, cũng không biết rõ.
Dù sao gã trai mặt nạ là một nhân vật hung ác, không dễ chọc là được rồi, sợ là một đại nhân vật mà trong toàn bộ đệ nhị vực đều là giậm chân một cái là có thể uy nhất một phương."
Nghe được những lời này của Mộc Tử Hi, sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng hơi biến đổi. Bọn họ thật ra cũng nghĩ tới gã trai mặt nạ không đơn giản, thế nhưng lại đánh giá thấp mức độ không đơn giản của hắn.
Trách không được ngay cả Lương Nhược Vân cũng không dám sai khiến gã trai mặt nạ cái gì.
Có lẽ lai lịch của gã mặt nạ này, Lương Nhược Vân chắc là biết một phần, cũng không biết vì sao không nói rõ với bọn họ.
"Không dám tưởng tượng trong đệ tam Minh Phủ còn ẩn giấu một nhân vật số một thế này, nếu trước đó hắn chịu ra tay, thì nào có chuyện gì của đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ."
Ngoài miệng có chút cảm khái nói một câu, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng thêm cảm thấy, lần này gã mặt nạ cử Mộc Tử Hi bọn họ tới, tuyệt đối không phải muốn trợ giúp đệ tam Minh Phủ.
Nếu nếu quả thực hắn có suy nghĩ muốn giúp một tay, thì sớm trước đó đã giúp, hoàn toàn không có khả năng chờ tới bây giờ.
"Trước kia tôi cũng không nghĩ tới hắn sẽ kinh khủng tới mức này, nên lúc đó sảng khoái đồng ý gia nhập hàng ngũ của hắn vẫn tương đối sáng suốt, nếu không thì thật sự chọc giận hắn, tôi chính là có một trăm cái mạng cũng không đủ chết.
Lần này Minh Phủ đệ nhị vực cho người tới tìm các cậu phiền phức, tôi cảm thấy cũng chỉ có tìm hắn giúp một tay, mới có thể giải quyết phiền toái này.
Cậu tiếp xúc với hắn không nhiều, có thể không có cảm giác gì, thế nhưng ngay từ lúc cậu còn chưa thành quản lý, hắn cũng đã vô cùng chú ý.
Sở dĩ hắn luôn ẩn náu trong đệ tam Minh Phủ, không phải là vì tìm một người sao? tôi có một suy đoán vô cùng to gan, người hắn muốn tìm kia có thể chính là cậu.
Mặc dù hắn còn để cho tôi và người phía dưới điều tra rất nhiều người, không chỉ có một mình cậu, thế nhưng trong lòng tôi vẫn có cảm giác này.
Với gã trai mặt nạ mà nói, cậu nhất định có ý nghĩa đặc thù nào đó."