Ác Linh Quốc Gia

Quyển 23 - Chương 41: Linh hồn hài nhi




Dịch: Hàn Phong Vũ

Trước kia Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không có tới một chút nhận thức gì về linh hồn, càng không biết linh hồn rốt cuộc tồn tại dưới dạng gì, vì cũng không có cơ hội cho hắn cảm nhận được rõ ràng.

Thế nhưng lần này, hắn cảm nhận được sự tồn tại của linh hồn vô cùng rõ ràng, như thể trong người còn có một "mình" khác, đang bị cưỡng ép lôi thẳng ra ngoài.

Ngoài đau đớn một chút không thua gì đang bị người dùng dao sắc rạch lên người.

Hạ Thiên Kỳ liều mạng giãy dụa, gào thét, nhưng không có sức ngăn cản linh hồn bị hút ra.

Không dám tiếp tục chờ đợi, vì một khi linh hồn hoàn toàn bị ác quỷ kia hút ra ngoài, vậy thì thân thể của hắn chỉ còn lại một khối trống rỗng, như vậy tất cả mọi thứ đều xong đời.

Dưới lúc vô kế khả thi, dấu tròn trên trán Hạ Thiên Kỳ lần nữa nhảy lên sống động, hiển nhiên hắn cũng bất chấp, mặc dù nói trên lý thuyết thì cắn nuốt hết con ác quỷ trước mặt cũng là con đường chết, thế nhưng hắn không thử một lần, tiếp tục mặc kệ cái tình hình này kéo dài, hắn vẫn không còn khá năng sống sót trở về.

Năng lực thiên phú lần nữa tái hiện, cánh cổng lớn kinh khủng lần nữa xé không gian, hiển hiện ra trong hư vô.

Ác quỷ biêt mức độ đáng sộ của cánh cổng lớn kia, nên trước khi nó mở rộng ra, vô số tơ nhện đã tập trung trên đó, xem chừng đang cố ngăn cản nó mở ra.

Thấy một màn như vậy, tim Hạ Thiên Kỳ tức khắc rơi xuống mức thấp nhất, vì quỷ môn bằng vào năng lực thiên phú của hắn triệu hoán ra, nghiễm nhiên cũng như hắn, bị đám tơ nhện chết tiệt của con ác quỷ kia trói buộc chặt chẽ, hoàn toàn không có ý tứ mở ra.

Năng lực quỷ anh không cách nào dùng, năng lực thiên phú lại không có hiệu quả, Hạ Thiên Kỳ chỉ còn lại tuyệt vọng chờ chết.

Lãnh Nguyệt bên kia mặc dù cũng cố hết sức giãy dụa, nhưng nhìn qua vẫn phí công.

Mắt thấy ngăn cản được quỷ môn mở ra, ác quỷ lần nữa phát ra một chuỗi tiếng huýt gió vui mừng, đã định hưởng thụ thành quả thắng lợi.

Ý thức trở nên càng ngày cành mơ hồ, hành động vùng vẫy của Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc ngừng lại, mất đi hy vọng vùng vẫy cuối cùng.

Linh hồn bị hút ra, lúc này Hạ Thiên Kỳ y như những gì Lãnh Nguyệt nói, biến thành một tên vô dụng từ đầu tới cuối.

Mà ngoài tơ nhện quấn thành kén trùng ra, một bóng dáng nhạt nhòa màu đen lặng lẽ treo trước người ác quỷ.

Khác với linh hồn của những phạm nhân kia, linh hồn của Hạ Thiên Kỳ nhìn qua không giống một khuôn mặt người, mà giống một đứa trẻ đang ngủ.

Đứa trẻ nhắm mắt an tĩnh ngủ, hình như không có chút nhận biết nào về thế giới bên ngoài.

Giờ phút này có vô số lưỡi dài bắn ra từ rtong miệng ác quỷ, tiếp theo mỗi cái cuốn lấy tứ chi của đứa trẻ, xé thành mấy mảnh, bị đồng thời nuốt vào trong mấy cái miệng há ra.

Nuốt lấy linh hồn của Hạ Thiên Kỳ, mặt ác quỷ lộ vẻ thỏa mãn, chỉ là đang trong lúc nó xoay người, muốn nuốt cả linh hồn Lãnh Nguyệt, thân thể nó đột nhiên chấn động một cái.

Ngay sau đó, nó hoảng sợ gầm thét, nhìn bộ dạng như đang cầu xin tha mạng.

Trước linh hồn của ác quỷ, từng mảnh linh hồn vốn bị xé nát bấy của Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nổi lên nhẹ bỗng lơ lửng xung quanh, sau đó bắt đầu tập trung cực nhanh.

Không bao lâu sau, lại lần nữa hợp thành một linh hồn nhìn qua như bộ dạng một đứa trẻ.

Ác linh cảm thấy thay đổi trước mắt, vội vàng há miệng định nuốt đứa trẻ kia, muốn trực tiếp tiêu hóa hấp thu cả đứa trẻ.

Nhưng vào lúc này, đứa trẻ vốn như đang ngủ kia, vậy mà lúc này mở mắt giơ giơ hai cánh tay nhỏ lên.

Đó là một đôi mắt màu xám tro không có bất kỳ cảm tình gì, đôi mắt khiến người ta chìm trong tuyệt vọng.

Động tác của ác linh đột nhiên ngừng lại, nói chính xác hơn, nó đang sợ hãi, sợ đứa trẻ này đột nhiên xông vào.

Đứa trẻ nhìn chằm chằm ác linh, khoa tay múa chân một chút có chút tức giận, tiếp theo nó lại bò tới leo lên người ác linh có chút tức cười, há mồm ra cắn mạnh ác linh một cái.

Toàn thân ác linh phát run, thế nhưng đối mặt với cái miệng nhỏ của đứa trẻ trước người đang nuốt chửng nó từng miếng từng miếng nhỏ, nó hoàn toàn không có tới một chút biện pháp nào.

Cứ như vậy trơ mắt nhìn mình bị đối phương ăn sạch từng miếng từng miếng một.

Ác linh bị đứa trẻ ăn sạch, ác quỷ tức khắc mất đi toàn bộ ý thức, lần nữa quay về trạng thái vô linh nguyên thủy nhất.

Đám tơ nhện quấn trên người Lãnh Nguyệt, và mạng nhện quấn trên quỷ môn như chim nhỏ, trong nháy mắt phân tán khắp nơi.

Mất đi trói buộc của mạng nhện, Lãnh Nguyệt lần nữa giành được tự do, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm khắp xung quanh.

Khi thấy Hạ Thiên Kỳ ngã trên đất không nhúc nhích, hai mắt trống rỗng không có chút thần thái, Lãnh Nguyệt lại gầm lên giận dữ một tiếng, liều mạng vọt thẳng tới chỗ ác quỷ kia.

Hiển nhiên cho rằng linh hồn Hạ Thiên Kỳ đã bị ác quỷ kia ăn hết.

Có điều không kịp chờ đòn tấn công của anh ta rơi xuống, lại thấy một màn sương đen bao gồm cả đứa trẻ kia đột nhiên chui ra từ lỗ tròn trên đỉnh đầu ác quỷ có chút tốn sức.

Sau khi ra ngoài, nó lại nhảy ra khỏi người ác quỷ, rơi xuống trên đầu Hạ Thiên Kỳ không lệch một li, chui vào rất nhanh.

Lãnh Nguyệt ngơ ngác nhìn một màn này, nghiễm nhiên không xác định được vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mãi đến khi nhìn thấy mắt Hạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nháy một cái, trên khuôn mặt vốn trắng bệch của anh ta lộ ra một nụ cười kích động, tim rốt cuộc rơi xuống.

"Thiên Kỳ!"

Lãnh Nguyệt gọi Hạ Thiên Kỳ một tiếng, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy vừa rồi như đang trong giấc mộng, nằm mơ thấy hắn chạy vào trong thân thể ác quỷ kia, sau đó ăn sạch ác linh mà ác quỷ phải rất vất vả mới nuôi dưỡng được.

"Tôi ở đây, chưa chết."

Mặc dù Hạ Thiên Kỳ còn có chút không mò được đầu mối, thế nhưng mắt thấy Lãnh Nguyệt đã thoát trói buộc, hắn không biến thành cái xác không hồn, đã thuộc về vạn hạnh trong bất hạnh.

Bò dậy khỏi mặt đất có chút chật vật, Hạ Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn ác quỷ treo giữa không trung như một khúc gỗ, lại quay về Lãnh Nguyệt hét lên hỏi:

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì, sao thứ quỷ kia không nhúc nhích?"

"Hẳn là linh hồn của nó bị anh... Ăn sạch."

"A? Tôi ăn linh hồn của nó?"

Hạ Thiên Kỳ nghe Lãnh Nguyệt nói như vậy, tức khắc bị hoảng sợ hết hồn, có điều nghĩ tới giấc mộng hắn nằm mơ thấy kia, trong lòng cũng hiểu được tám chín phần mười.

Mất đi linh hồn, ác quỷ mặc dù vẫn là ác quỷ, nhưng kém xa trước kia, ít nhất, sẽ không có năng lực có thể dịch chuyển đòn tấn công của bọn họ.

"Giao cho anh."

Lãnh Nguyệt do dự một chút, lại bỏ qua ý định chém giết ác quỷ trong đầu, mà là trực tiếp giao cho Hạ Thiên Kỳ.

"Mặc dù nó mất đi linh hồn, nhưng bản thân còn chưa phải vô linh chi quỷ dễ dàng bị chém giết, cần dùng thuật pháp tấn công linh hồn mới được. Bây giờ linh hồn tôi đã không thể chịu được gánh nặng, không có cách nào thi triển thuật pháp tiếp nữa.

Anh có thể dùng quỷ binh của anh tạo thành tổn thương lớn cho nó trước, sau đó trực tiếp dùng năng lực quỷ anh nuốt trọn là tốt nhất, có lẽ sẽ không bị phản kháng quá lớn."

Nghe được lời nói của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ tức khắc hưng phấn, theo bản năng triệu hồi huyết sát quỷ binh, thế nhưng vừa nghĩ lại một chút, hắn lại bỏ qua ý nghĩ này.

Vì năng lực nuốt chửng của quỷ anh, nói rắng ra là chỉ có thể nuốt chửng quỷ khí, mặc dù hắn có bị thương nặng, có lẽ hắn cũng không có khả năng một hơi hấp thu hết quỷ khí của ác quỷ, nói không chừng sẽ bị kéo căng mà nổ chết.

Thế nhưng nếu dùng năng lực thiên phú thì không như vậy, vì dùng năng lực cắn nuốt, không những có thể có năng lực của ác quỷ, càng có thể hoàn toàn chuyển hóa quỷ khí của ác quỷ thành quỷ khí của hắn.

Năng lực nuốt chửng của quỷ anh, và khả năng cắn nuốt của năng lực thiên phú, khác nhau lớn nhất là trên quyển hóa quỷ khí, cả trên hấp thu năng lực.

Mặc dù nguy hiểm từ năng lực nuốt chửng của quỷ anh không cao, không gặp phải phản ứng cắn trả qua mạnh mẽ, nhưng lại không cách nào giành được năng lực của quỷ vật, cũng không cách nào hoàn toàn chuyển hóa quỷ khí của quỷ vật thành của mình, trong quá trình sẽ tản mát rất nhiều, chỉ có một phần nhỏ được hấp thu.