Ác Linh Quốc Gia

Quyển 23 - Chương 40: Hút hồn




Dịch: Hàn Phong Vũ

Hạ Thiên Kỳ không nghĩ tới ác quỷ kia chờ hắn tới gần mình tấn công, càng không nghĩ tới nó vậy mà thật sự không sợ năng lực hút sát khí của huyết sát quỷ binh.

Mắt thấy hắn bị ác quỷ trói chặt bên này, sau khi Lãnh Nguyệt hoàn thành thi phép bên kia, anh ta cũng chỉ có thể bất chấp đánh thẳng tới.

Trường kiếm màu vàng lần nữa đâm thẳng tới, có điều lần này đương nhiên ác quỷ có phòng bị, một lượng lớn tử linh nhiều gấp đôi trước đó lần nữa xuất hiện, cũng hóa thành một thanh trường kiếm, mang theo âm thanh quỷ gào kêu rên, hai bên điên cuồng va chạm.

Sắc mặt Lãnh Nguyệt lần nữa trắng bệch thêm vài phần, trường kiếm màu vàng cũng khó chống chọi hơn nữa, chớp mắt vỡ vụn ra từng mảnh.

"Nổ!"

Mắt thấy kiếm đen kia muốn đánh thẳng tới noi, trong mắt Lãnh Nguyệt lộ ra vẻ kiên quyết, hét lớn một tiếng.

Kèm theo tiếng hét kia của anh ta, lại thấy trường kiếm vàng vốn vỡ thành từng mảnh vụn sắp tiêu tán, lúc này lần nữa bộc phát ra ánh sáng chói mắt, ầm ầm nổ mạnh.

Lãnh Nguyệt ngồi bệch trên đất, trên mặt tràn đầy mồ hôi lạnh của linh hồn bị thương, may mà trường kiếm đen đủ để uy hiếp tới tính mạng anh ta đã bị tiêu hủy.

So đấu lực linh hồn với vô linh chi quỷ, tựa như vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp so làm số liệu với nhân viên phân tích số liệu chuyên nghiệp, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.

Mặc dù anh ta và Hạ Thiên Kỳ đều là cấp ác quỷ, nhưng ai cũng chưa từng đụng phải quỷ vật loại này, nên cũng không có cách thức đối phó gì quá tốt.

Đồng thời còn học thuật pháp tấn công linh hồn, phí thời gian chịu đựng của tinh thần, có thể nói là loại thuật pháp khó khăn nhất.

Vì loại quỷ vật sở trường tấn công linh hồn này đặc biệt rất ít ỏi, nên Lãnh Nguyệt cũng chỉ học được một loại.

Bản thân bên này đã không còn hơi sức thi triển thuật pháp, trên thực tế thuật pháp giống nhau, chính là có thi triển thêm nữa cũng vậy, nhiều nhất chính là tiêu diệt thêm mấy con tử linh, khiến ác quỷ kia không dùng được mà thôi.

Lúc này anh ta đột nhiên cảm thấy, có thể ngay từ đầu Hạ Thiên Kỳ nói lên muốn sớm diệt trừ hết người trong nhà ngục là chính xác, vì như vậy không những có thể làm suy yếu thực lực của ác quỷ trên mức lớn nhất, càng không đến mức khiến người trong nhà ngục này, tới sau khi chết đi cũng không được bình an.

Thêm vào, cho dù bọn họ không hạ sát thủ với người nơi này, đến cuối cùng bọn họ vẫn không thể sống được.

Hai người Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, có thể nói là hai người tính cách khác xa nhau, hầu như làm bất cứ chuyện gì bọn họ đều sẽ có bất đồng. Thế nhưng hai bên đều bị ảnh hưởng lẫn nhau, mà vô thức thay đổi mình.

Rốt cuộc ai đúng ai sai, tới bây giờ vẫn không có kết quả.

Uống thêm một chai nước thuốc khôi phục thể lực, thế nhưng pháp lực khôi phục, linh hồn bị thương lại không được khôi phục, trong đầu vẫn đau đến muốn chết đi, thậm chí nhìn thứ quỷ kia cũng trở nên không rõ.

Lãnh Nguyệt lảo đảo lắc lư đứng lên, lúc này cũng không nghĩ tới chuyện tấn công ác quỷ kia, mà là định cứu được Hạ Thiên Kỳ đang bị trói trước rồi lại nói.

Chỉ là không kịp chờ anh ta ra tay, vô số sợi tơ nhện đột nhiên rơi xuống trên đầu, anh ta vì ý thức có chút mơ hồ, cho nên cũng không chú ý tới đám tơ nhện phía trên luôn tìm cơ hội ập xuống kia.

Cho dù Lãnh Nguyệt có dùng hết sức giãy dụa, nhưng vẫn đi theo bước chân của Hạ Thiên Kỳ, cũng bị mấy thứ tơ nhện kia quấn thành một cái xác ướp, bị treo thật cao trên mạng nhện.

Hạ Thiên Kỳ mặc dù bị mạng nhện quấn chặt, không thấy được tình hình bên ngoài, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng, nên lúc này cũng biết tình hình Lãnh Nguyệt bên kia.

Lãnh Nguyệt bị nhốt coi như hoàn toàn phá tan ý nghĩ tiếp tục chờ đợi của hắn, vì chờ đợi cái gì cũng không làm, nói không chừng hai người bọn họ đều sẽ biến thành thức ăn cho ác quỷ kia.

Như những phạm nhạn kia, linh hồn bị ăn sạch từng chút một không chưa lại gì.

"Lãnh thần, đừng lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách thoát ra!"

Hạ Thiên Kỳ ấp úng hô một tiếng với bên ngoài, hắn cảm thấy Lãnh Nguyệt hẳn có thể nghe được, chỉ là phải làm thế nào thoát, quả thực là vấn đề vô cùng khó khăn.

Đám tơ nhện hình thành từ quỷ vực này không cách nào cắt đứt, biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất chính là nuốt trọn chúng.

Mặc dù hắn không muốn nếm thử mùi vị của đám tơ nhện này, thế nhưng lúc này đã không còn lựa chọn nào khác.

Sau khi lần lượt vây khốn cả Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, lúc này ác quỷ cũng bò lên mạng nhện, tiếp theo như một con nhện chuẩn bị vồ bắt mồi trên mạng nhện, nhanh chóng đến gần Hạ Thiên Kỳ cách nó gần nhất.

Sau khi tới gần, lại thấy trong miệng nó lần nữa vươn ra mấy chục cái lưỡi dài, tiếp theo số lưỡi dài này như dây thừng, chậm rãi nâng Hạ Thiên Kỳ bị trói trong tơ nhện lên.

Cảm nhận được khác thường từ xung quanh, Hạ Thiên Kỳ không còn do dự nữa, vì miệng bị tơ nhện quấn chặt khó mà mở ra hoàn toàn, nên hắn cũng chỉ có thể vận dụng năng lực thiên phú.

Dấu tròn trên trán đột nhiên nhảy lên mấy cái, tiếp theo đám tơ nhện dày đặc quấn trên người hắn bắt đầu bất an trói chặt.

Hạ Thiên Kỳ kêu mấy tiếng đau nhức, trong quá trình ở vị trí trước người hắn đột nhiên xuất hiện một cánh cổng lớn không biết nối liền tới chỗ nào.

Trong chớp mắt cánh cổng lớn mở ra, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy một lực hút không thể phản kháng tác dụng thẳng lên thân thể hắn, một cái chớp mắt tiếp theo, hắn lần nữa khôi phục thị giác, thấy tận mắt đám tơ nhện quấn trên người hắn, đồng thời bị hút vào trong cánh cổng lớn kia.

Ác quỷ hoảng sợ phát ra một tiếng hét chói tai, trong miệng trên người tức khắc lại xuất hiện mười mấy con tử linh, kết quả vừa mới xuất hiện đã bị cánh cửa kia hút sạch sẽ.

Một cái chớp mắt tiếp theo, cánh cổng lớn lần nữa biến mất, ác quỷ lui về phía sau cực nhanh, màu tím trong mắt tràn đầy kiêng kỵ với Hạ Thiên Kỳ.

Nhìn lại Hạ Thiên Kỳ, thì tức khắc đau đớn lăn lộn trên mặt đất, không thể nghi ngờ, lần tấn công vừa rồi đã khiến hắn gặp phải phản ứng cắn trả.

Loại đau đớn và nguy hiểm của phản ứng cắn trả này, cũng là nguyên nhân hắn không dám tùy tiện vận dụng năng lực cắn nuốt, vì cái đau đớn này như xương cốt toàn thân bị đập gãy, đau đến mức gần như khiến hắn không cách nào chịu nổi.

May mà chỉ là tơ nhện và mười mấy tử linh, không phải quỷ vật quá lợi hại, nên quá trình này không kéo dài quá lâu, Hạ Thiên Kỳ lần nữa khôi phục lại.

Khó chịu thở hổn hển, Hạ Thiên Kỳ nhìn ác quỷ đối diện, trong lòng ít nhiều gì có chút chột dạ.

Ác quỷ này có thể nói là mềm cứng đều không ăn, hắn vẫn rất có lòng tin, vận dụng năng lực thiên phú có thể nuốt trọn nó, thế nhưng phản ứng cắn trả của nuốt chửng tự nhiên là hắn không cách nào chịu nổi.

Ngược lại nếu dùng năng lực nuốt chửng của hắn đối phó, có thể nuốt chửng linh hồn của quỷ vật, hết hơn phân nửa sẽ ăn hết linh hồn của hắn, cũng không phải cách hay.

Còn Lãnh Nguyệt bên kia, có lẽ cũng không có cách gì, trừ phi tháo bỏ phong ấn dùng lực lượng của quỷ vương, như vậy mặc dù có thể tiêu diệt con quỷ vật này thì cũng định trước không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Huyết sát kiếm tản ra ánh sáng đỏ yêu dị rơi một bên, xem bộ dạng là hấp thu không ít sát khí của ác quỷ, nhưng bây giờ lại không có ích lợi gì.

Trái lại con ác quỷ kia, đang theo dõi hắn với vẻ mặt kiêng kỵ, một đôi mắt màu tím âm thầm xoay chuyển, e sợ hắn lần nữa thả ra cánh cổng lớn có thể hút hết hoàn bộ kia.

Muốn hoàn thành sự kiện lần này, ác quỷ là không thể không chết, mặc dù Hạ Thiên Kỳ có không muốn hao hổn hơn nữa cũng không có khả năng.

Ngay lúc hắn không biết phải làm gì cho tốt, hai mắt ác quỷ kia đột nhiên sáng lên, bộ đồ máu mặc trên người lần nữa sáng lên yêu dị, tiếp theo, mấy chục cái miệng tràn đầy trên thân thể kia như một vật còn sống, bắt đầu loi nhoi từ trên xuống dưới.

Hạ Thiên Kỳ căng thẳng trong lòng, nhất thời cảm thấy không hay, nhưng vừa định làm gì, hắn đột nhiên cảm giác toàn thân đau rát, tiếp theo lại nhìn thấy từng đám tơ nhện như tóc bắt đầu chui ra từ lỗ chân lông toàn thân hắn!

"Chết tiệt!"

Tơ nhện như tóc càng ngày càng nhiều, ngay từ đầu mặc dù Hạ Thiên Kỳ vẫn có thể kéo chúng ra, nhưng dần dần hắn lại trở nên vô lực, mãi đến khi lại lần nữa bị đám tơ nhện này trói chặt cả người.

Thân thể khó làm ra cử động, ác quỷ lợi dụng cơ hội, chạy vội tới nhanh như tia chớp, đồng thời đối diện với đôi đồng tử tím của Hạ Thiên Kỳ.

Giờ khắc này, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy trong đầu như có thứ gì đang bị hút ra từng chút một.

Không thể nghi ngờ, kia chính là linh hồn của hắn!