Dịch: Hàn Phong Vũ
"Ông nghe được gì?"
Hạ Thiên Kỳ ra hiệu Vương Xương không cần đấm bóp, cho gã ngồi xuống nói cho rõ ràng.
"Lúc em làm việc buổi chiều, có nghe hai phạm nhân mới trong đó nói chuyện phiếm, một người trong đó nói vào nửa đêm hôm qua, nghe có người đi qua lại trong hành lang ngoài phòng giam.
Những người mới không biết, thế nhưng người ở lâu đều rất rõ ràng, ở nơi này cứ sau nửa đêm, trừ phi là tập hợp buổi sáng, bằng không cảnh ngục tuyệt đối không trở về tuần tra.
Nên cái này có chút kỳ quái, nếu không phải cảnh ngục vậy thì là ai chứ?"
"Ngày mai ông tìm hai phạm nhân mới cho tôi, tôi phải hỏi rõ một chút."
Thấy sắc mặt Hạ Thiên Kỳ đột nhiên trở nên âm trầm, Vương Xương chợt cảm thấy da đầu có chút ngứa ngáy, nụ cười khó coi hỏi:
"Trong nhà ngục này không phải có chuyện ma quỷ chứ?"
"A? Lẽ nào ông sợ quỷ sao?"
"Nếu nói sợ thì cũng không quá sợ, nhưng nếu phải nói không sợ thì nhất định là có chút sợ, có điều khả năng ma quỷ lộng hành ở nơi này không quá cao, dù sao người đóng ở nơi này đều không phải phường hiền lành, không phải đều nói chuyện quỷ người ác sao."
Hạ Thiên Kỳ không nói gì nữa, lúc này ngáp một cái nằm lên giường, tiếp theo căn dặn Vương Xương:
"Nhắc bọn kia nhỏ giọng một chút, dọn dẹp một chút rồi nghỉ ngơi đi, buổi tối đừng ngủ quá say, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài một chút."
Trùm cái chăn tràn đầy mùi kỳ lạ trên đầu, trong lòng Hạ Thiên Kỳ tự đánh giá sự kiện Vương Xương vừa nói kia, nếu nói âm thanh ngoài phòng giam hôm qua thật sự tới từ con ác quỷ kia, đây chẳng phải nói, so với đám người Sỏa Đại Bưu ở vườn thuốc, trong nhà ngục bên này mới là chỗ nguy hiểm nhất hay sao.
Trong lòng ít nhiều gì có chút bận tâm, có điều nghĩ tối tối qua trong nhà ngục cũng không có gây ra động tĩnh quá lớn, hắn lại bình thường trở lại rất nhanh, nhưng cũng không biết đêm hôm nay còn có thể có vận may tốt như vậy hay không.
- ---
11 giờ đêm, tiếng động lớn ồn ào đầy rẫy trong nhà ngục trước đó biến mất không còn một mống, thay vào đó còn lại là tiếng ngáy cao thấp không ngừng của đám phạm nhân.
Thường Thắng vẫn quỳ gối trước nhà vệ sinh, đây là quy củ của phòng giam này, người mới vào phải quỳ trước phòng vệ sinh ba ngày, sau đó mới có tư cách lên giường đi ngủ.
Loại quy củ này nói trắng ra chính là bắt nạt người, mục đích chính là cho những người mới kia hiểu rõ ở đây là nơi nào, ra oai phủ đầu một lần.
Hôm qua Thường Thắng không cách nào ngủ được, hôm nay không những làm rất nhiều việc không nói, ngay cả hai bữa ăn sáng tối kia cũng ăn không xong, lại thêm hắn chỉ ăn tổng cộng một cái bánh bao cứng rắn, còn lại đều bị người cùng phòng giam chia hết.
Hắn là có khổ khó nói, cũng không dám phản kháng cái gì, may mà hôm nay lúc làm việc trong nhà xưởng hắn biết hai người mới, trên tình cảnh so với hắn cũng không khá hơn bao nhiêu, đều bị mấy phạm nhân lão làng này ức hiếp gắt gao, như vậy cũng khiến trong lòng hắn cảm thấy thăng bằng một chút.
Tuy nói như thế, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng là người mới, nhưng tuyệt nhiên lại được đối xử hoàn toàn khác so với với những gì bọn họ chịu, người ta không những không bị bắt nạt, ngược lại còn ở nơi này bắt nạt người khác, xưng anh gọi em với mấy tù đầu hô mưa gọi gió kia, thật sự ứng với câu nói người so với người tức chết người kia.
Lúc hắn vẫn chưa đi vào nhà ngục Hắc Thiết này, là đang ở trong một nhà tù bình thường, nơi đó hắn là lão địa trong phòng giam, vì là tử tù, hoàn toàn đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài, nên các phạm nhân cùng phòng giam đều sợ hắn, vì so với hắn, mấy phạm nhân còn lại nếu không phải trộm cướp móc túi, chính là lừa đảo gian lận, ngồi bóc lịch vài năm là ra ngoài.
Nếu trong thời gian này tìm người, khơi thông quan hệ, biểu hiện tốt một chút, chắc là một năm rưỡi nữa là có thể thoát khỏi cảnh đen tối, nên sẽ không lấy cứng chọi cừng với một tử tù như hắn.
Có thể nói, trong nhà tù bình thường là so sánh ai từng giết người, nhưng so với trong nhà ngục Hắc Thiết này, thì đây tuyệt đối là so thủ đoạn giết người của người nào càng mất trí hơn, tàn nhẫn hơn.
Cái này đã nghe cả ngày, càng thêm khắc sâu ấn tượng của hắn với nơi này, hôm qua hắn còn muốn phản kháng, cùng lắm thì cùng tới chỗ chết, thế nhưng hôm nay hắn lại suy nghĩ rõ ràng, chết thảm không bằng ỷ lại sống còn.
Một mình ở lại chỗ này một thời gian dài, người quen biết cũng nhiều hơn, có lẽ thời gian sau này cũng không quá thảm.
Quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, quỳ gần hai tiếng đồng giờ, Thường Thắng rốt cuộc không kiên trì nổi, vịn tường chậm rãi đứng lên, sau khi hai chân ít tê rần một hồi, hắn lại thận trọng đi qua chỗ nằm của đám phạm nhân, đi tới trước song sắt ngăn cách hành lang.
Vì ánh sáng rất tối, cho nên nhiều nhất hắn chỉ có thể thấy một đoạn hành lang, và tình hình của nhà tù đối diện.
Hai tay hắn nằm song sắt, nhìn hành lang kéo dài, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác hoảng sợ.
Tiếp theo, hắn lại nghe được trong phòng giam bên cạnh đột nhiên có âm thanh xuống giường, mặc dù rất nhẹ, nhưng vì hắn ở ngay bên cạnh song sắt, nên nghe rất rõ ràng.
Sau đó, tiếng xuống giường của người nọ biến mất.
Vừa không đi nhà vệ sinh, vừa không lần nữa quay lại trên giường, hình như từ lúc xuống khỏi giường, vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Hoảng sợ trong lòng Thường Thắng ngày càng đậm, đó là một loại cảm giác không thể nói rõ cũng không thể nói nên lời, nói chung, thân thể theo bản năng không muốn đứng trước song sắt quá lâu, muốn tránh khỏi chỗ nhà vệ sinh.
Bước nhanh quay lại bên cạnh nhà vệ sinh sinh, vì ngọn đèn yếu ớt ngoài hành lang không thể chiếu tới chỗ sâu trong phòng giam, nên Thường Thắng hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
Bên cạnh, tiếng ngáy trong phòng giam vốn là liên tục đột nhiên biến mất sạch sẽ, trái lại trong phòng giam này của hắn, tiếng ngáy của mấy người trong gian phòng giam bên hắn trở nên lớn hơn.
Thời gian trôi qua khoảng năm sáu phút, đang lúc Thường Thắng muốn lần nữa hạ người quỳ xuống, hắn đột nhiên nghe một chuỗi tiếng bước chân rất nhỏ vọng vào từ ngoài phòng giam.
Tiếng bước chân rất hiện rất ngắn cũng rất đột ngột, tiếp theo lại biến mất tăm.
ánh mắt Thường Thắng nhìn qua ngoài song sắt, lúc này, hắn đột nhiên mơ hồ thấy một thứ gì đó rất giống mặt người, khuôn mặt đó dán vào song sắt, như đang quan sát mấy bạn tù chìm trong giấc mộng kia, càng giống như là... Đang theo dõi hắn!
Nhưng cũng như tiếng bước chân, vùa vặn trong nháy mắt, thứ dán trên song sắt kia đột nhiên biến mất tăm, cái này thậm chí khiến Thường Thắng cảm thấy không phải mình hoa mắt.
Trên thực tế, ngay vừa rồi kia hắn cũng không thấy rõ, thứ dán trên song sắt một chớp mắt kia rốt cuộc là thứ gì.
Hoặc giả chính là thấy ảo giác trong lúc khủng hoảng đi.
Có điều ngay khi hắn cho là như vậy, hắn đột nhiên thấy một bạn tù nằm ở chỗ gần song sắt, vốn đang ngáy rung trời đột nhiên ngồi dậy, một cái chớp mắt tiếp theo, cả người đã biến mất không chút tung tích.
Thường Thắng há to miệng, trên mặt viết đầy khó có thể tin, hắn dùng sức dụi mắt, sợ mình hoa mắt, thế nhưng chờ hắn dụi mắt xong, lúc lần nữa nhìn lại phòng giam, các phạm nhân vốn ngủ trên giường kia, có một người tính một người, toàn bộ đều biến mất!
Vẻ mặt mờ mịt và kinh hãi đứng tại chỗ sửng sốt một lúc, hắn lại bước nhanh tới cái giường cách hắn gần nhát, kết quả như những gì hắn thất, trên giường trống rỗng, người vốn ngủ phía trên đã không thấy tung tích.