Ác Linh Quốc Gia

Quyển 23 - Chương 15: Nói chuyện ổn thỏa




Dịch: Hàn Phong Vũ

"Người tôi đã dẫn tới cho cậu, tôi đã nói đại khí với bọn họ rồi, có điều bọn họ đều biểu hiện không chút hứng thú."

Trương đầu đi tới thông báo cho Hạ một câu, Hạ Thiên Kỳ hiểu rõ gật đầu, sau đó nói với 5 tù đầu mà ngay cả nhìn cũng không nhìn thẳng hắn:

"Ở đây tôi có hai thông tin vô cùng có lợi với các người.

Một trong số đó liên quan tới tính mạng của các người, còn tin khác thì liên quan tới tự do của các người.

Muốn nghe thì ở lại, không muốn nghe thì có thể rời đi."

"Khẩu khí lớn thật, một mình mày là người mới tới chỗ này không đầy hai ngày thì biết cái gì?"

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói, một tù đầu mắt tam giác trong đó khinh thường nói.

"Lão Triệu, mặc kệ ông có tin hay không, ít nhất nghe một chút rồi lại nói."

Đến bây giờ Trương đầu vẫn còn nhớ rõ những gì Hạ Thiên Kỳ đã nói với ông ta lúc đó, nếu mấy tù đầu này nghe lời thì không tồi, nếu không nghe lời thì hắn lập tức ra tay giết bọn họ, sau đó sẽ tiếp nhận khống chế người của bọn họ.

Mặc dù Hạ Thiên Kỳ sẽ thuận miệng nói một câu, thế nhưng ông ta lại có thể cảm giác được mãnh liệt, Hạ Thiên Kỳ tuyệt đối có thể làm được.

Mắt tam giác bị Trương đầu khuyên một câu, xem như bán mặt mũi nên không nói thêm gì nữa, còn mấy tù đầu Sỏa Đại Bưu thì không nhịn được thúc giục:

"Có lời thì nói có rắm thì thả!"

"Được, nếu tất cả mọi người đã có hứng thú, vậy tôi nói tới của ải thứ nhất có liên quan tới sinh mạng của các người trước.

Trong nhà ngục Hắc Thiết này ẩn giấu một thứ vô cùng đáng sợ, đoạn thời gian gần nhất, nó sẽ không ngừng giết hại, mãi đến khi giết sạch toàn bộ người nơi này mới thôi.

Không những phạm nhân sẽ chết, bao gồm cả binh sĩ, thậm chí là cảnh ngục đều sẽ chết."

"Này, bọn mày có nghe không? Thằng nhóc này xem chúng ta đều là đứa nhỏ ba tuổi, ở đây bịa chuyện xưa làm chúng ta sợ đấy!"

Mắt tam giác thấy các tù đầu kia nghe Hạ Thiên Kỳ nói xong, đều nở nụ cười không giải thích được, hiển nhiên đều cảm thấy lời kia của Hạ Thiên Kỳ là đang cố ý lừa gạt bọn họ.

"Cậu bịa chuyện như vậy muốn lừa gạt bọn họ hoàn toàn không có khả năng."

Ngay cả Trương đầu cũng cảm thấy Hạ Thiên Kỳ đang bịa chuyện cũ rích, vì lúc bọn họ trò chuyện trước đó, Hạ Thiên Kỳ chưa từng nói chuyện này.

"Này nhóc, bọn tao bán cho Trương đầu chút thể diện, mày đùa giỡn chuyện này với bọn tao, bọn tao không tính toán, thế nhưng đừng trách bọn tao không nhắc nhở mày, nếu mày đã vào nhà ngục Hắc Thiết này, không cần biết lai lịch của mày ở ngoài bao lớn, cũng phải cụp đuôi lại cho tao, tránh cho ngay cả chết cũng không biết chết thế nào."

Đám người mắt tam giác cười vang lên xong, sắc mặt lại bất thiện cảnh cáo Hạ Thiên Kỳ một câu.

"Tất cả mọi người đều không phải trẻ nít, nếu tôi muốn bịa chuyện lừa các người, vì sao không biên chuyện tương đốithực tế cho các người nghe? Các người đây là ngay cả logic cơ bản cũng không có sao?"

"Mẹ này nói cái gì!" Câu châm chọc của Hạ Thiên Kỳ khiến một tù đầu cao lớn vạm vỡ trong số đó rất khó chịu, thậm chí muốn lao tới hành hung Hạ Thiên Kỳ một trận.

"Trước đó chúng ta nói thế nào, nghe hắn nói hết."

Trương đầu biết nếu hai người đánh nhau, thua thiệt nhất chắc chắn không phải Hạ Thiên Kỳ, huống hồ ông ta cảm thấy loại xung đột này hoàn toàn không cần thiết, vì vậy lần nữa đứng ra giảng hòa.

"Lão Trương, không phải chúng tôi không cho ông thể diện, là thằng nhóc này toàn nói nhảm nhí, kể chuyện cũ rích cũng kể không xong."

Lần này người mở miệng là một tên đầu bóng lưỡng, trên đầu không có tới nửa cọng tóc.

Với cái không tin tưởng nghiêng về một phía của đám tù đầu, Hạ Thiên Kỳ đã có dự liệu trước khi xảy ra, cho nên cũng không cảm thấy có gì quá lớn, tiếp tục tự mình nói:

"Suy nghĩ của Trương đầu thế nào, tôi nghĩ các người sẽ không rõ ràng lắm, nếu ông ta đã tin tưởng tôi thì chắc chắn cũng có lý do tin tưởng tôi. Các người thậm chí còn không nghe tôi nói hết, đã phủ định sạch lời của tôi, nếu chân tướng tất cả mọi thứ xảy ra kế tiếp như những gì tôi vừa nói, vậy thì các người nên làm gì?"

Lần này mấy tên tù đầu đều không nói, trái lại không phải có hứng thú với lời nói của Hạ Thiên Kỳ, mà là đang suy xét vì sao Trương đầu lại tin tưởng một thằng nhóc mới tới như Hạ Thiên Kỳ này.

Không cho bọn chúng quá nhiều thời gian suy nghĩ, Hạ Thiên Kỳ tiếp tục lên tiếng:

"Việc tôi cần các người phải làm thật ra vô cùng đơn giản, với các người mà nói tuyệt đối cũng là lo trước khỏi họa, đợi đến khi các người phát hiện lời tôi nói đều là thật, đến lúc đó tôi lại nói ít chuyện trong đó cho các người biết.

Còn bây giờ, các người chỉ cần biết tôi muốn các người giúp tôi làm gì là được rồi."

"Dựa vào cái gì bọn tao phải giúp mày, con mẹ mày là cái thá gì!"

Sỏa Đại Bưu và tên tù đầu trọc đầu bị giọng ra lệnh của Hạ Thiên Kỳ chọc cho rất tức giận, nếu không phải Trương đầu đi cùng hắn, bọn chúng chắc chắn sẽ gọi người tới làm gỏi hắn.

"Nếu các người còn chửi mẹ tôi, bây giờ tôi lập tức giết các người!"

Sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ tức khắc lạnh xuống, nếu không phải hắn còn muốn nhờ sự giúp đỡ của mấy thế lực tù dầu này, thì đã sớm bẻ gãy cổ bọn chúng trong vài phút.

"Đồng ý hắn."

Có thể làm tù đầu trong nhà ngục Hắc Thiết này, sẽ không có ngọn đèn cạn dầu nào, ai mà không có trong tay vài mạng người, loại sát ý Hạ Thiên Kỳ mang đầy này, bọn họ tự nhiên chịu không nổi.

Có điều đang lúc bọn hắn muốn ra tay với Hạ Thiên Kỳ, Trương đầu lại lần nữa ngăn cản bọn chúng.

"Đồng ý nó? Lão Trương, bọn tôi coi ông là bạn nên cho ông thể diện, ông thật sự cho là chúng tôi sợ ông sao?"

"Không muốn chết thì lập tức đồng ý với hắn, tôi đã bao giờ hãm hại các người chưa!"

Lúc này sắc mặt của Trương đầu trở nên vô cùng âm trầm, đám người mắt tam giác và đầu trọc vốn còn muốn nói gì, nhưng thấy vẻ mặt này của Trương đầu, đều đều hiểu ý không nói thêm gì nữa.

Bộ dạng của Hạ Thiên Kỳ trong đầu mấy người ở đây trở nên càng thêm thần bí.

"Nói đi, mày muốn bọn tao làm gì." Mắt tam giác kêu la mạnh mẽ nhất trước đó, kết quả lại là người thỏa hiệp đầu tiên.

"Rất đơn giản, năm người các người đều tự có khu vực trách nhiệm riêng, có chút quyền hạn quản lý phạm nhân.

Vào buổi tối lúc quay về canteen ăn cơm, tôi muốn các người báo chính xác cho tôi, trong các phạm nhân có người vô cớ mất tích, hoặc tử vong hay không.

Mỗi sáng sớm báo một lần, buổi trưa báo một lần, buổi tối báo một lần."

"Chỉ như vậy?" Mấy người Sỏa Đại Bưu nhìn nhau một cái, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm.

"Chỉ như vậy, đồng thời tôi cam kết, nếu các người làm tốt chuyện này, 3 ngày sau tôi có thể cho các người lần nữa tự do."

"Mày nói mày có thể cho bọn tao rời khỏi chỗ này?" Tù đầu đầu trọc nghe xong có chút kích động hỏi.

"Tôi không cần lừa các người."

"Mày làm sao?"

"Tôi tự có cách của tôi, cái này các người không cần biết, chỉ cần làm cho tốt chuyện tôi vừa giap. Một người mới tới như tôi, nếu đã dám nói như vậy, tìm các người làm những chuyện này, thì tự nhiên có chỗ dựa của tôi."

Hạ Thiên Kỳ cố tình điểm cho mấy tù đầu một câu, hiển nhiên là đang nói cho bọn chúng biết, thân phận của hắn không phải là mấy phạm nhân bọn chúng có thể phỏng đoán.

"Số lượng phạm nhân, và có người mất tích hay không, mất tích mấy ngươi, tôi muốn có thông tin chính xác nhất."

Trước khi mấy tay tù đầu quay về, Hạ Thiên Kỳ lại cố ý dặn dò bọn họ một câu.

Nhìn đám người Trương đầu đi xa, Lãnh Nguyệt từ đầu tới cuối không mở miệng, lúc này rốt cuộc hỏi Hạ Thiên Kỳ một câu:

"Anh tìm bọn chúng hỗ trợ, vì sao còn phải lên mặt nạt người với bọn chúng?"

"Vì bọn chúng không phải người bình thường, là tù đầu của nhà ngục Hắc Thiết này, nếu anh nói nói giỏi thương lượng, bọn chúng sẽ không đặt anh vào trong mắt.

Anh càng điên cuồng, bọn họ càng kiêng kỵ anh, vì bọn họ sẽ đi nghĩ rốt cuộc tôi là ai, dựa vào cái gì. Rốt cuộc là ai cho tôi dũng khí, để tôi có thể làm tới mức này."

Nói ra suy nghĩ của mình, Hạ Thiên Kỳ lại bày vẻ mặt đắc ý cười nói với Lãnh Nguyệt:

"Học nhiều một chút đi Lãnh thần, mọi thủ đoạn giả vờ kiêu ngạo với mọi người đều rất hữu dụng."