Dịch: Hàn Phong Vũ
"Tao phát hiện vấn đề của bọn mày rất nhiều mà, không những bộ dạng rất giống đống sh*t không nói, còn thích lải nhải. Tới đây để đóng phim hay gì?"
Một câu nói đầu tiên của Hạ Thiên Kỳ khiến tên Lục Ca Bạc kia nổi gân xanh đầy đầu, lúc này cũng không nói nhảm với Hạ Thiên Kỳ nữa, lại thấy gã ra lệnh cho đám phạm nhân sau lưng:
"Lên đánh chết nó cho tao, đánh nó không chết thì tao đánh chết bọn mày!"
Tên Lục Ca Bạc này thật sự nổi giận, gã vào nơi này lâu như vậy, chưa từng nhìn thấy thằng nào lớn lối như Hạ Thiên Kỳ thế này, đừng nói Hạ Thiên Kỳ là người mới đến, ngay cả 5 tù đầu khác có nhìn thấy gã cũng phải khách khí.
Theo một tiếng ra lệnh của tên Lục Ca Bạc, hơn mười phạm nhân lại lớn tiếng mắng chửi xông về phía Hạ Thiên Kỳ.
Chính vì cái gọi là song quyền nan địch tứ thủ, mặc dù Lục Ca Bạc biết Hạ Thiên Kỳ có thể đánh, nhưng cũng cảm thấy nhiều người như vậy cùng tiến lên cũng đỉ ăn chắc hắn.
Vương Xương và mấy phạm nhân ở cùng phòng giam với Hạ Thiên Kỳ đều tản ra khắp các vị trí trong nhà xưởng nhìn trận trò vui nghiêng về một bên.
Các phạm nhân thấy bên này đánh nhau, ngoài một số phạm nhân nhát gan không dám lười biếng ra, phần lớn phạm nhân đều không ngừng vỗ tay khen hay, định thưởng thức xem Hạ Thiên Kỳ bị cả đám Lục Ca Bạc đánh chết tươi thế nào.
"Đánh chết mẹ nó! Người mới mà cũng dám lớn lối!"
"Lục lão đại, giữ lại chút hơi sức, tới lúc đó cũng cho em thoải mái nữa!"
"..."
Các phạm nhân kêu gào náo nhiệt, và như những gì Vương Xương nói trước đó, chỉ cần không phải tấn công cảnh ngục, không có hành động vượt ngục, các binh sĩ canh gác phía trên sẽ không quản chuyện giữa phạm nhân với nhau.
Hạ Thiên Kỳ nhìn hơn hai mươi nắm đấm từ bốn phương tám hướng đánh thẳng tới hắn, hắn hoàn toàn không thèm tránh né, mặc dù mất đi năng lực ác quỷ, nhưng tinh thần và thể xác của hắn vẫn vượt xa, không phải đám phạm nhân da bọc xương này có thể so sánh.
Trên thực tế cũng như những gì hắn nghĩ, nắm đấm của đám phạm nhân rời xuống trên người hắn so với muỗi đốt còn không bằng, nhưng nắm đấm của hắn rơi xuống, lại như một đầu búa, mỗi một lần rơi xuống thế nào cũng kèm theo tiếng la hét như heo bị thọc tiết, và tiếng gãy vang giòn của xương cốt gãy lìa.
cục diện vốn là nghiêng về một bên kia, theo ra tay của Hạ Thiên Kỳ thực sự cũng biến thành nghiêng về một bên, có điều khiến bọn tội phạm thất vọng chính là, tên bị đánh kêu cha gọi mẹ, gãy tay què chân không phải Hạ Thiên Kỳ, mà là một phe tù nhân của Lục Ca Bạc.
Không tới 3 phút, hơn mười phạm nhân bị Hạ Thiên Kỳ ném nằm la liệt trên mặt đất, còn lại tên Lạc Ca Bạc đực người ra tại chỗ run cầm cập, hoảng sợ nhìn Hạ Thiên Kỳ như gặp quỷ.
Tiếng ồn ào trong nhà xưởng lần nữa trở nên tĩnh lặng như tờ, mấy phạm nhân bên Vương Xương càng mở to hai mắt khó có thể tin, trong lòng đều âm thầm vui mừng.
"Để tao nói cho mày nghe tình hình của lũ kia một chút, thằng nào cũng bị đánh thành gãy xương, đoán chừng có một đoạn thời gian không cách nào lết đi nổi, nhưng nhìn trên mặt mũi của mày, tao còn để lại cho bọn nó một cái mạng, có điều mạng của bọn nó phải có mày đổi lại, không biết mày có hiểu ý của tao không?"
"Tạo phản! Người mới tạo phản! Trương lão đại cứu mạng!"
Lục Ca Bạc thấy Hạ Thiên Kỳ muốn thu thập mình, lúc này gã lại đột nhiên hét to một tiếng, tiếp theo liều mạng bỏ chạy ra hướng cửa nhà xưởng, xem bộ dạng là định đưa tù đầu và đám cảnh ngục tới dạp loạn việc này.
Hạ Thiên Kỳ không đuổi theo, vì hắn tin cho dù không đuổi, nhất định cũng có người cản lại.
Lục Ca Bạc vừa liều mạng kêu vừa trốn tới cạnh cửa, thế nhưng gã vừa mới trốn qua một bên, lại thấy trước mặt đột nhiên ló ra một người.
Người này mặt không biểu tình, không nhìn kỹ thì thấy như một cô gái dáng người thon dài, không nghiêng không lệch vừa vặn ngăn cản đường đi của gã.
"Đ* m* mày! Cút xa ra cho tao, muốn chết sao!"
Lúc Lục Ca Bạc tức giận mắng, lại vung cánh tay đầy hình xăm ra muốn đẩy người trước mặt gã ra, thế nhưng vẻ mặt người kia lại đột nhiên phát lạnh, tiếp theo nâng chân lên, một cước đá vào cằm Lục Ca Bạc.
"A!"
Cằm Lục Ca Bạc vang lên một tiếng trật khớp giòn giã, cả người gã thì bị đá đi rất xa.
Đợi tới khi nặng nề rơi xuống, người cũng ngất đi.
Lãnh Nguyệt nhìn Lục Ca Bạc đã rơi vào hôn mê, hừ lạnh một tiếng, sau đó lại trở về vị trí làm việc của anh ta, bắt đầu tiếp tục lắp ráp mấy linh kiện điện tử kia trong ánh mắt đờ đẫn của cả đám.
Hạ Thiên Kỳ nhìn Lãnh Nguyệt một cái, cho anh ta một ánh mắt khen ngợi, mặc dù Lãnh Nguyệt hoàn toàn không nhìn hắn.
"Không tồi, không tồi."
Đang trong lúc Hạ Thiên Kỳ muốn gọi Vương Xương tới, một người đàn ông khoảng 50 tuổi dáng người nhỏ thó, vừa vỗ tay vừa xuất hiện trong tầm mắt Hạ Thiên Kỳ.
Người đàn ông dáng người nhỏ thó này nhìn qua mặt mũi xấu xí, đặc điểm duy nhất có thể nhận ra chính là toán hoàn toàn bạc trắng, không thì nhìn qua tuổi tác không hơn hắn bao nhiêu.
"Trương đầu."
Thấy người đàn ông này xuất hiện, các phạm nhân đều cười xòa chào hỏi với ông ta, ngay cả Vương Xương thấy Hạ Thiên Kỳ thắng lợi muốn tới gần hắn, khi thấy người đàn ông này xuất hiện cũng đột nhiên đổi sắc mặt, do dự một chút rồi không dám qua.
Sở dĩ Lục Ca Bạc được hoan nghênh trong nhà ngục Hắc Thiết, chính là dựa vào tù đầu này nâng đỡ cho gã, tên tù đầu này là một thân thích của trưởng ngục, ngay cả những cảnh ngục kia trong ngày thường đều phải bán cho ông ta mấy phần thể diện.
"Mọi người tiếp tục làm việc, đừng để không làm được việc lại ăn gậy, các người không dễ chịu, trên mặt tôi cũng khó nhìn."
Trương đầu này nói tới nói lui không giống một phạm nhân, mà là như một vị lãnh đạo xuống làm công tác kiểm tra, trên cảm giác quả thực khác biệt với phạm nhân khác.
Hạ Thiên Kỳ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mà là muốn nhìn Trương đầu đang chậm rãi đi về phía hắn kia, trong lòng suy tính tình huống có thể sẽ xuất hiện sau đó.
Trương đầu đi tới, sau đó nhìn thoáng qua đám người Lục Ca Bạc nằm trên đất, có điều chỉ vẻn vẹn nhìn thoáng qua, sau đó ông ta lại thu hồi ánh mắt phớt lờ, nụ cười trên mặt không thay đổi, đi tới trước người Hạ Thiên Kỳ.
"Mới tới?"
"Mới vào hôm qua."
"A, vậy có biết bọn họ là người của tôi không?"
"Biết."
"Vậy cậu làm như vậy, chẳng phải rất không thông minh không. Bọn họ đánh chết cậu, là cậu không may, cậu đánh chết bọn họ, cũng là cậu không may. Cậu không có phần thắng."
Trương đầu rất có kiên nhẫn nói với Hạ Thiên Kỳ, mặc dù tiếng nói không lớn, nhưng ngữ khí lại tương đối điên cuồng.
"Ừm, theo như những gì ông nói tôi quả thực không có phần thắng, nhưng trong mắt tôi, tôi thắng chắc.
Vì phần thắng của bọn chúng hoàn toàn khởi nguồn từ ông, tôi chỉ muốn lôi kéo ông tới, bọn chúng hoàn toàn không có hy vọng."
Thấy Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không có vấn đề gì với cảnh cáo trong lời nói của ông ta, nụ cười trên mặt Trương đầu cũng dần tản đi:
"Chúng tôi quen biết mười năm, cậu mới tới hôm qua, cậu hoàn toàn không có lý do để tôi tin tưởng cậu."
"Lão già, đừng có nói quá sớm, tránh cho tới lúc đó lại tự đánh sưng mặt mình lên."
Nghe Hạ Thiên Kỳ gọi mình lão già, khóe miệng Trương đầu hung hăng co quắp một chút, hiển nhiên trong mắt đối phương, cho dù mình là một tù đầu, cũng vẫn không đủ nhìn.
Ông ta không biết nên nói người mới này cá tính thật ngông cuồng, hay là thật sự có vốn để kiêu ngạo như vậy.
Còn những phạm nhân khác cũng cảm thấy Hạ Thiên Kỳ không đặt Trương đầu vào trong mắt, chỉ là đang khi bọn họ cho là Trương đầu sẽ lập tức trở mặt, Trương đầu lại trả lời một câu khiến quai hàm bọn họ kinh động:
"Nói đi, tôi muốn nghe một chút lý do cậu có thể thuyết phục tôi."