Ác Linh Quốc Gia

Quyển 23 - Chương 10: Tử thi




Dịch: Hàn Phong Vũ​

Sau một trận sóng gió vô nghĩa nhỏ bị cảnh ngục hóa giải, không bao lâu, tiếng còi tập trung lần nữa vang lên, phạm nhân trong phòng ăn lần nữa xếp thành hai hàng dài ngay ngắn có trình tự, lần lượt đi ra khỏi canteen.

Vì vẫn chưa tới 4 giờ sáng, nên bên ngoài vẫn một mảnh tối đen, gió lạnh vù vù thổi mọi người đều phát lạnh thấu xương, không ngừng run lên cầm cập.

Mười mấy tên cảnh ngục như cảnh sát giao thông điều khiển tình hình giao thông kẹt cứng, chỉ huy các phạm nhân đi tới nơi lao động của mình.

Hạ Thiên Kỳ ở phòng giam số 56, Lãnh Nguyệt ở phòng giam số 28, khu vực lao động đều căn cứ theo phòng giam mà phân chia, mặc dù hai người không cùng một phòng giam, thế nhưng phòng giam được phân chia ở cùng một khu vực.

Là một nhà xưởng lắp ráp linh kiện điện thoại di động, không có yêu cầu kỹ thuật gì, mà là thuộc về loại hình công việc dây chuyền.

Nói là nhà xưởng, nhưng thực tế tình là một khu vực diện tích lớn, bên trong đặt một số máy móc mà thôi.

Mấy tên lính cầm súng máy trong tay đứng ở vị trí cao, còn đám cảnh ngục thì ngáp dài, năm ba người chen nhau đứng một bên.

"Mấy tên lính kia, chỉ cần chúng ta không tấn công cảnh ngục, bọn họ sẽ không nổ súng với chúng ta. Cảnh ngục cũng sẽ không quan tâm, đợi đến khi trời sáng hẳn, bọn họ sẽ quay về đi ngủ, sau đó do tù đầu phụ trách quản lý nơi này."

Hạ Thiên Kỳ vừa cùng Vương Xương học tập làm sao lắp ráp những sản phẩm điện tử nhỏ kia, một bên vừa nghe Vương Xương giải thích chuyện nơi này.

Rất nhiều người lao động, nơi này có chừng hơn 300 người, có người vừa qua tới đã bắt đầu làm việc luôn tay, còn có một nhóm người thì ánh mắt lóe lên, hiển nhiên là thật giả lẫn lộn, chịu đựng tới khi đám cánh ngục kia rời đi.

- ---

Mà ở một khu vực khác, vườn thuốc.

Vườn thuốc là một khu vực nhỏ nhất trong sáu khu vực lớn của nhà ngục Hắc Thiết, mặc dù là khu vực nhỏ nhất, nhưng lại là khu vực mà toàn bộ các phạm nhân muốn đặt chân tới nhất.

Vì lượng công việc nơi này ít, đồng thời là vì mỗi lần qua một quãng thời gian thì cò người bên ngoài tới đây lấy thuốc, nên bọn họ có thể nhờ người bên ngoài chuẩn bị giúp một số thứ mang vào.

Ví dụ như rượu, thuốc lá, và một số đồ chơi nhỏ khác.

Trong vườn thuốc có tổng cộng hơn 50 phạm nhân, vì quản lý thảo dược nơi này không thể so với công tác sản xuất dây chuyền nên tới nơi này lao động đều là phạm nhân có chân rết, bình thường chính là tưới nước, làm cỏ, diệt sâu, cũng không có bao nhiêu mệt mỏi.

Hải cảnh ngục hôm qua vừa mới đến, lại tức khắc chui vào một phòng nhỏ trong vườn thuốc, có lẽ hôm qua đánh bài quá muộn nên đi ngủ.

Các phạm nhân bắt đầu làm việc, tù đầu và mấy tên thân tín ngồi ở một góc, hút thuốc trò chuyện tán gẫu.

"Hôm qua có một nhóm người mới tới, tiếc là không có phân tới chỗ tao, khiến trong lòng tao ngứa ngáy cả đêm."

Tù đầu của vườn thuốc tên là Sỏa Đại Bưu, nghe nói trước khi vào nơi này là thủ lĩnh của một thế lực khổng lồ, không chuyện xấu nào không làm, trong nhà ngục Hắc Thiết này, có không ít phạm nhân đều là em út trước kia của hắn.

Chính vì cái gọi là ngang bướng thì ở đâu cũng ngang bướng, hắn chính là một ví dụ điển hình, vừa mới vào nhà ngục Hắc Thiết này đã có một đám đi theo quyết một lòng, vì không thiếu tiền, nên bên cảnh ngục đều thu xếp ổn thỏa.

Hắn cũng biết lấy chuyện mình phạm tội, muốn ra khỏi nơi này rất khó, cho nên chỉ có thể xin thong thả ung dung hơn nửa đời sau.

Nghe được lời nói của Sỏa Đại Bưu, một tên thân tín tức khắc cười xấu xa nói:

"Đối với lão đại mà nói là bất hạnh, thế nhưng với những người mới kia mà nói thật là may mắn, ai không biết lão đại ở trên có sở thích S.M* chứ."

*S.M: S là từ ngữ viết tắt của Sadism có nghĩa là bạo dâm hay còn gọi là ác dâm. Thích làm đau đớn, hành hạ bạn tình của mình. M là từ viết tắt của Masochism có nghĩa là thống dâm hay cuồng dâm.

"Ai! Mày nghĩ tao muốn khiến người ghét bỏ vậy sao, quan trọng là không có cách nào khác, phải tìm niềm vui cho mình, nhìn đám người mới kia bị khi dễ, ánh mắt tuyệt vọng, tao mới đặc biệt vui, thì mới đặc biệt thoải mái."

"Em cũng vậy, đều thích hành hạ bọn người mới kia, nếu không thì sống cũng không có niềm vui gì."

Mấy tên thân tín khác cũng lập tức phụ họa theo, đều xem loại chuyện hành hạ người nơi này là một thú vui tiếp tục sinh tồn.

Ngay khi mấy người đang hăng hái nói, đột nhiên có một phạm nhân chạy tới, thở hổn hển nói với Sỏa Đại Bưu:

"Lão đại, phát hiện một thứ dáng dấp vô cùng kỳ quái, anh có cần tới xem chút không?"

"Thứ gì?"

Sỏa Đại Bưu thoáng cái hứng thú.

"Em cũng nói không được, có điều nhìn qua hình như là một bàn tay."

"Ban tay? Không phải bọn mày cuốc ra một thi thể đi."

Sỏa Đại Bưu thấy người này nói mãi cũng không ra nguyên do, dù sao đi nữa nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, lại ngoắc mấy tên thân tín lại nói:

"Đi thôi, chúng ta qua nhìn một cái."

Mấy người đi theo Sỏa Đại Bưu tới cuối vườn thuốc, lại thấy bốn năm phạm nhân vây ở chỗ này, đang chỉ chỉ trỏ trỏ thứ gì dưới đất.

"Cút hết qua một bên."

Sỏa Đại Bưu đuổi hết đám phạm nhân kia qua một bên, tự mình ngồi xổm xuống xem xét một chút, vừa nhìn một cái này tức khắc khiến gã cảm thấy da đầu ngứa ngáy, vì bên một bụi thảo dược, quả thực có một thứ gì đó rất giống bàn tay dựng thẳng lên.

Có tin đồn nói, trước kia nhà ngục Hắc Thiết này là một bãi tha ma, mỗi một tấc đất phía dưới đều chôn một lượng lớn người chết. Thế nhưng cho dù là người chết, nhiều năm như vậy cũng phải thành bộ xương khô mới đúng, chẳng lẽ gần đây có cảnh ngục đánh chết phạm nhân, sau đó chôn ở đây?

Sỏa Đại Bưu suy nghĩ một chút, sau đó quay lại nói với mấy người vây xem:

"Đào ra cho tao coi chút bên dưới chôn thứ gì."

Nghe phân phó của Sỏa Đại Bưu, mấy phạm nhân không dám không nghe, vì không có công cụ trong tay, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể dùng tay móc từng chút bùn đất lên.

Phải mất một thời gian dài, mới đào được thứ chôn dưới đất kia lòi ra.

Rốt cuộc thật sự là một thi thể.

Hơn nữa còn là thi thể của một cảnh ngục.

Cảnh ngục này nhìn qua như vừa chết không lâu, vì thi thể ngoài cứng ngắc ra cũng không có dấu hiệu thối rữa.

"Má nó, ở đây... Ở đây sao lại có chôn một thi thể cảnh ngục!"

Mấy tên thân tính của Sỏa Đại Bưu, bao gồm cả mấy tên phạm nhân vừa tham gia đào thi thể lên đều có chút há hốc mồm, phải biết cảnh ngục chính là luật pháp ở đây, làm sao có thể có người mà ngay cả cảnh ngục cũng dám giết.

Đồng thời cảnh ngục nhìn nhìn qua còn không quen mặt, bọn họ đều chưa từng thấy.

"Đây không phải cảnh ngục thương thường, mà là trưởng ngục của nhà ngục này."

Phần lớn phạm nhân đều chưa từng thấy trưởng ngục, chỉ có Sỏa Đại Bưu và mấy tên tù đầu từng gặp, mấy tên thân tín nghe được lời của Sỏa Đại Bưu chợt cảm thấy da đầu ngứa ngáy, đều biết có thể bọn họ đã vô tình phát hiện ra một bí mật.

"Mẹ bọn mày còn ngớ ra làm gì, nhanh chôn người lại đi, thằng chó nào dám nói chuyện này ra, tao giết!"

Sỏa Đại Bưu không phải người như tên, hắn nhìn ngớ ngẩn một cây, trên thực tế một chút cũng không ngốc, vội vàng thúc giục mấy phạm nhân lần nữa vùi thi thể vào đất.

Mấy phạm nhân ngay cả trưởng ngục là ai cũng không biết chắc chắn sẽ không hạ sát thủ với hắn, như vậy tới giờ có khả năng ra tay nhất cũng chỉ còn lại những cảnh ngục kia.

Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên với bọn họ mà nói, biết bí mật này chính là chuyện xấu.

Dưới thúc giục của Sỏa Đại Bưu, một đám phạm nhân bao gồm cả đám thân tín của hắn trong đó, lần nữa vùi thi thể kia vào trong đất.

Có điều một sự khủng hoảng vô hình, lại bắt đầu lan tràn trong lòng của mỗi người.