Dịch:Hàn Phong Vũ
Kỳ thực Hạ Thiên Kỳ nghĩ rất đơn giản, trên thực tế hắn cũng lười đi nghĩ quá nhiều, nếu nói nhường ra tài nguyên của đệ tam Minh Phủ, thật sự không liên quan gì tới hắn, như vậy muốn cho thì cho, nhưng lúc này nhìn lại, nếu nói số tài nguyên này thật sự không những có liên quan tới hắn, đồng thời còn liên quan tương đối lớn.
Tài nguyên của Minh Phủ, chắc chắn là lối tắt có thể khiến người mới trưởng thành với tốc độ nhanh nhất, hắn và Lãnh Nguyệt đều từng đi vào sự kiện đệ nhị vực mà Ngô Địch mô phỏng trước đó, nếu lúc đó đổi thành bất cứ người nào trong hắn và Lãnh Nguyệt đơn độc tham gia, tuyệt đối sẽ không kiên trì được tới cuối cùng.
Nên tổ chức đoàn thể, là bước đầu tiên đi vào đệ nhị vực.
Nhưng như những gì Sở Mộng Kỳ vừa nói kia, hắn không thể dẫn theo mấy người cấp lệ quỷ, thậm chí còn không có cấp lệ quỷ đi đệ nhị vực, vì dẫn người có thực lực này đi, không những không giúp được gì cho hắn, nói khó nghe thì còn có thể làm vướng chân hắn.
Vậy thì loại họp thành đội này sẽ vô nghĩa.
Nên nếu muốn để bọn họ trưởng thành trong thời gian ngắn nhất, thì nhất định phải dùng tới thuận tiện người nắm quyền của đệ tam Minh Phủ này của hắn, sau đó một lòng cung cấp tài nguyên cho bọn họ, cho bọn họ trưởng thành đến một mức độ có thể giúp hắn ở đệ nhị vực.
Nhưng dựa vào đề nghị Sở Mộng Kỳ cho hắn, một khi đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ tìm tới cửa, hắn cứ nhẫn nhục chịu đựng mặc cho bọn họ làm thịt, vậy thì không những kế hoạch đào tạo thế lực cá nhân của hắn sẽ thất bại, đổi lại sẽ càng gián tiếp hại chết Triệu Tĩnh Thù bọn họ.
Hắn tự nhiên sẽ không tiếp nhận.
Còn như Sở Mộng Kỳ nói phải ẩn nhẫn, chờ thực lực mạnh mẽ rồi phản kháng, hắn lại cảm thấy điều này bây giờ nhìn lại rất là ngây thơ, vì chính là khi bản thân hắn mạnh mẽ trở lại, không gì ngoài chỉ là Lương Nhược Vân kế tiếp mà thôi, vẫn là mệnh bị bốc lột.
Tính tình Lương Nhược Vân rất tốt, có thể vì tồn vong của đệ tam Minh Phủ mà nhẫn nhịn, thế nhưng hắn không phải loại người tâm mang thiên hạ như Lương Nhược Vân, hắn chỉ muốn cho các bạn của hắn trưởng thành nhanh hơn, thời điểm đối mặt sự kiện có thể còn có bảo đảm hơn một chút, còn các nhân viên không có quan hệ gì với hắn và bọn họ, hắn lại thật sự lực bất tòng tâm, dù sao ngay cả bản thân của hắn lúc này xem ra cũng rất khó tự mình bảo toàn.
Trong lòng có quyết định, còn lại là phải vạch kế hoạch thế nào đi làm chuyện này, hạ mức nguy hiểm phải gánh xuống tới mức thấp nhất.
"Ai, tôi thật sự không biết nên khuyên ông thế nào nữa."
Sở Mộng Kỳ thấy Hạ Thiên Kỳ đã quyết định, rõ ràng là muốn đối nghịch với đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ, trong lúc nhất thời cô có chút nóng nảy, vội vàng thấp giọng gọi Triệu Tĩnh Thù vẫn đứng một bên im lặng không nói:
"Tĩnh Thù, vậy thì cô khuyên hắn đi, tôi thấy hắn bị sư huynh của tôi lây bệnh rồi, cũng thay đổi thành một khúc gỗ."
Triệu Tĩnh Thù ngẩng đầu, vốn định mở miệng nói gì với Hạ Thiên Kỳ, nhưng lại phát hiện Hạ Thiên Kỳ cũng đang nhìn cô, cuối cùng cô gật đầu một cái nói với Hạ Thiên Kỳ:
"Dù sao không cần biết anh ra quyết định gì tôi cũng ủng hộ tin tưởng anh."
"Tĩnh Thù, cô phải biết hắn không chỉ đối mặt với một hai người, mà là đối đầu với hai nhà Minh Phủ, đồng thời dưới so sánh, đệ tam Minh Phủ các người không có tới nửa phần ưu thế, cái này có gì khác lấy trứng chọi đá.
Một khi bùng phát chiến tranh Minh Phủ, cô và sư huynh tôi đều sẽ bị cuốn vào."
"Cho dù không cuốn chúng tôi vào, chúng tôi cũng sẽ tự mình chủ động tham dự vào."
Câu trà lời của Triệu Tĩnh Thù khiến Sở Mộng Kỳ nói không ra bất kỳ lời nào nữa, mặc dù trước kia cô và Hạ Thiên Kỳ có chút mâu thuẫn, đồng thời có chút nhỏ mọn với mình, thế nhưng trải qua lăn lộn với bọn họ nhiều hơn, cô cũng thay đổi một cách vô tri vô giác xem mình trở thành một phần tử của nơi này, nên cũng không muốn nhìn thấy bất kỳ người nào xảy ra chuyện.
Phàm là đệ tam Minh Phủ có một tia một chút mong muốn chiến thắng nào, cô cũng sẽ không liều mạng ngăn cản như bây giờ.
Nhưng không tính là đệ nhất Minh Phủ, chỉ tính riêng quản lý cấp cao của đệ nhất Minh Phủ thôi đã có 9 người, quản lý càng tới hơn 40 người. Ngay cả có ba đệ tam Minh Phủ cũng hoàn toàn đánh không lại.
Chiến tranh không có bất kỳ phần thắng nào, thì có khác nào tự tìm đường chết?
"Được rồi, có thể ông có quyết định của mình, thế nhưng tôi hy vọng ông không nên vọng động."
Sở Mộng Kỳ có loại cảm giác lòng tốt bị xem thành lòng lang dạ thú, nói xong cô lại lắc đầu một cái, lại xoay người quay lại phòng ngủ của mình.
Triệu Tĩnh Thù thấy sở Mộng Kỳ như vậy, lập tức muốn đi theo vào an ủi, nhưng lại bị Hạ Thiên Kỳ gọi lại:
"Cô ta thật sự có ý tốt khuyên tôi, tôi có thể cảm nhận được, đến lúc đó tôi lại đi nói với cô ta đi."
"Vậy được rồi."
Triệu Tĩnh Thù cũng không hỏi ý tưởng thật sự của Hạ Thiên Kỳ, có điều chung sống với hắn lâu như vậy, chỉ là dùng suy đoán của cô cũng có thể đoán ra tám chín phần mười, chắc chắn một phần nguyên nhân rất lớn là lo lắng cho tình cảnh tương lại của bọn họ.
"Diêu Trí bên kia gần đây thế nào rồi, tôi luôn không liên lạc với hắn."
"Anh tìm người này thật không thể không nói, thật là một tam lang liều mạng, dùng không tới một tháng cũng đã bắt đầu có khởi sắc, Vương Tang Du bọn họ nhận được thông tin qua Diêu Trí, đã lần lượt hoàn thành hai việc riêng.
Bọn họ đều có vẻ rất hưng phấn, cũng vì hai việc riêng này mà Vương Tang Du và Đào Kim Hải thành công tấn chức tới cấp lệ quỷ, đều yêu cầu lên quản lý cùng lúc với tôi.
Lúc đó anh cố gắng thuyết phục Diêu Trí, kéo Diêu Trí vào vẫn là rất chính xác."
"Diêu Trí ngày ngày trơ mắt nhìn vị hôn thê của mình biến thành cương thi đầy mùi hôi thối, loại đau khổ và thù hận này biến thành sức mạnh là vô cùng to lớn, có thể nói ta tôi vừa lợi dụng hắn giúp tôi bồi dưỡng thế lực, cũng có thể nói là đang giúp hắn báo thù."
"Đích xác là như vậy, nếu bên kia hắn vẫn tiến triển thuận lợi như vậy, chắc chắn sẽ khiến Vương Tang Du bọn họ đạt được rất nhiều phần thưởng thêm."
"Phải tiến hành đồng bộ, lợi dụng khi lúc này đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ vẫn chưa tìm tới cửa, tôi phải nhanh chóng phân phối tài nguyên, tránh cho chậm thì xảy ra biến cố."
Hạ Thiên Kỳ đã hạ quyết tâm, một hồi nữa quay về thì cẩn thận suy nghĩ ra chuyện này, nếu hắn không muốn bị bốc lột, muốn phản kháng lại, vậy thì nhất định phải có thế lực phản kháng, mà cũng không phải vẻn vẹn chỉ có một mình hắn.
Nghĩ tới đây, Hạ Thiên Kỳ cũng đã có chút ngồi không yên, lại nói với Triệu Tĩnh Thù:
"Vậy tôi đi về trước."
"Tôi muốn tham gia sự kiện, rất khát vọng cái loại kia, không cần sợ tôi gặp nguy hiểm, cố gắng sắp xếp cho tôi nhiều hơn, tôi muốn trở nên mạnh mẽ."
Nhìn ánh mắt kiên định của Triệu Tĩnh Thù, Hạ Thiên Kỳ không nói gì, chỉ gật đầu khẽ "ừm" một tiếng.
Trở lại chỗ hắn bên này, Hạ Thiên Kỳ lại dùng điện đàm gọi điện thoại cho Lãnh Nguyệt, hỏi một chút sắp tới Lãnh Nguyệt có ý định quay trở về không, trong điện thoại Lãnh Nguyệt nói cho hắn biết, hai ngày nay anh ta sẽ lên đường quay về, tin tức này xem như là tiêm một liều thuốc trợ tim cho hắn.
Đốt một điếu thuốc thơm, một bên không hút thuốc, một bên nhíu chặt hai đầu chân mày, phải làm sao làm quy định của Minh Phủ.
Nghĩ ròng rã tới tận nửa đêm, Hạ Thiên Kỳ mới quyết định tiến hành sửa chữa theo quy định vốn có của Lương Nhược Vân, xóa bỏ cái hắn cảm thấy không thích hợp, để lại cái thích hợp.
Yêu cầu lên quản lý cần 10 điểm vinh dự, trên một điểm này hắn không cách nào thay đổi, vì các nhân viên nộp điểm vinh dự lên, cũng sẽ lấy ra dùng trong cuộc họp hàng năm, nên không có cách nào khác.
Có điều nếu hắn nâng thâm niên yêu cầu lên quản lý, tiêu chuẩn thực lực ở cấp lệ quỷ, mà không phải chỉ cần đủ 10 điểm vinh dự là có thể yêu cầu lên như trước.
Thêm vào, hắn đưa quy định tấn chức quản lý đủ 10 tháng, cần phải cưỡng chế sát hạch quản lý cấp cao thay đổi thành 9 tháng, vậy thì chắc chắn mức độ khó khăn, và sức ép lên các quản lý lại càng gần hơn nhiều.
Cũng tương đối dễ dàng cho ngày nào đó nhân tài ưu tú hoàn toàn chiếm đóng đệ tam Minh Phủ.
Mục tiêu của Hạ Thiên Kỳ với đệ tam Minh Phủ sau này, chính là coi như hậu hoa viên của mình, tất cả mọi thứ đều lấy đào tạo thế lực cho mình làm chủ.
Không lợi cho mình, hết thảy không để lại.