Ác Linh Quốc Gia

Quyển 22 - Chương 47: Quá khứ




Dịch: Hàn Phong Vũ​

Nuốt trọn cả quỷ vật không phí chút khí lực gì, trên đồng hồ vinh dự mang trên cổ tay mang lên một tiếng nhắc nhở chói tai, mặc dù Hạ Thiên Kỳ sớm có chuẩn bị, thế nhưng khi hắn mở tin tức ra, thấy mấy chữ "thông qua sát hạch quản lý", trong lòng vẫn không cầm được một trận kích động.

Không những như vậy, hắn còn có thêm kinh ngạc vui mừng ngoài ý muốn.

Đó chính là hắn thu được ước chừng hai lần chấm điểm cấp hoàn mỹ, và phần thưởng 30 điểm vinh dự.

Ngô Địch từng nói với hắn, một khi trở thành quản lý cấp cao, như vậy Minh Phủ sẽ không tiếp tục cấp phát bất kỳ phần thưởng gì nữa, toàn bộ phần thưởng như điểm vinh dự, chấm điểm, thậm chí là quỷ vương tàn chi mà hắn cần này, toàn bộ đều ở đệ nhị vực, cần phải dựa vào năng lực của mình đi thu thập.

Không còn như trước kia, mỗi một lần giải quyết sự kiện sẽ có phần thưởng phát thẳng tới.

Khi nghĩ tới đây là lần cuối cùng mình lấy cách thức này lấy được phần thưởng, tâm tình vốn kích động của Hạ Thiên Kỳ không khỏi tăng thêm mấy phần mất mát và sợ hãi, vì hắn biết rõ đệ nhị vực mà mình sắp đối mặt, là nơi có bao nhiêu hung hiểm đáng sợ.

Ngoài ra, đạt đến cấp ác quỷ, tấn thăng làm quản lý cấp cao, tất cả thứ này còn kém xa không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn.

Vì mẹ hắn còn bị vòng tròn vàng phong ấn, hai ông cháu bọn họ còn chưa gặp mặt nhau, các kẻ địch thù hận tích tụ trước đó cũng đang trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời còn đang ngầm nhìn hắn chăm chăm.

Nên hắn sẽ không vì vậy mà thỏa mãn, bước chân lại không biết dừng lại mà tiếp tục cố gắng đi về phía trước, mãi đến khi có một ngày sẽ không có thứ gì có thể uy hiếp được hắn, uy hiếp được người nhà của hắn, bạn bè của hắn.

Ít nhiều gì trong lòng Hạ Thiên Kỳ sinh ra chút thay đổi, cả người hắn đắm chìm trong loại tâm tư phức tạp này, nghiễm nhiên quên mất lúc này hắn đang lấy thân phận một cứu thế chủ, bị ánh mắt lóe sáng của những người may mắn còn sống sót ở lầu 5 nhìn chăm chăm.

Diệp Kiện vẫn luôn ngơ ngác nhìn Hạ Thiên Kỳ vẫn không nhúc nhích đứng phía dưới, tâm hồn không ngừng rung động mà dậy sóng.

Vì hắn tận mắt thấy, Hạ Thiên Kỳ đây là lấy loại cách thức dứt khoát tới mức nào để giết chết một con ác ma có thể điều khiển hàng nghìn hàng vạn con dơi sương mù.

Nếu ác ma kia đã có thể khống chế những con dơi sương mù kia dễ dàng tàn sát giết sạch tất cả bọn họ, bản thể hiển nhiên là càng thêm đáng sợ hơn những con dơi kia, nhưng dù vậy, lúc đối mặt với Hạ Thiên Kỳ vẫn không có chút sức phản kháng nào.

Diệp Kiện đột nhiên rất nghi ngờ, rốt cuộc Hạ Thiên Kỳ có phải nhân loại hay không? Hoặc là nói, hắn cũng là một con quái vật, rất nhanh sẽ xem bọn họ như thức ăn mà ăn sạch?

Nghĩ tới đây, Diệp Kiện nhịn không được rùng mình một cái, tâm tình vốn kích động vì sự xuất hiện của Hạ Thiên Kỳ, không khỏi lại bị đánh xuống tới mức thấp nhất.

"Thiên Kỳ làm sao có thể..."

So với bất an của Diệp Kiện, Đổng Tuyết cũng bị khiếp sợ tột đỉnh, cô và Hạ Thiên Kỳ quen biết nhiều năm như vậy, trước kia còn là bạn ngồi cùng bàn, với con người Hạ Thiên Kỳ, có thể nói cô khá hiểu.

Có điều cái hiều này, tới hiện tại, có thể nói là tương đối phiến diện.

Lúc còn đi học, Hạ Thiên Kỳ chính là một tên đầu gai không sợ trời không sợ đất, tính tình đơn giản là khó ưa, từ rất lâu cứ một lời không hợp thì sẽ ra tay đánh người. Không những đụng chạm một nhóm người ở trường học không nói, ở ngoài trường càng có không ít người đứng chờ trên đường hắn nhất định phải qua khi về nhà.

Khi đó mặc dù bọn họ ngồi cùng bàn, bình thường cũng trò chuyện rất nhiều, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ có việc lại chưa bao giờ tìm cô, đều là tự một mình mình chống lại. Rất nhiều lần, một ngày đêm trước lúc tan học buổi tối nhìn vẫn bình thường, thế nhưng tới sáng ngày hôm sau tới trường, trên đầu, trên cánh tay lại quấn đầy băng vải.

Ngay từ đầu cô chủ động muốn giúp, Hạ Thiên Kỳ không những không cảm kích còn từ chối cô, điều này khiến cô lấy tư cách chị cả trong lớp học rất mất mặt, từ đó cũng lười xen vào chuyện của hắn nữa.

Mãi đến khi có một lần, kẻ thù của cha cô cho người tới tìm cô gây rối, lúc đó hai người được cha cô sắp xếp bảo vệ cô bị đánh thê thảm, lúc không một ai giúp cô, chính là Hạ Thiên Kỳ vô tình đi ngang qua, kết quả lại vọt tới không chút nghĩ ngợi.

Lúc đó trong tay đối phương đều cầm gậy bóng chày, số người chừng hơn mười, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn giành được thắng lợi cuối cùng, mặc dù hắn cũng vì vậy mà nằm trong bệnh viện rất nhiều ngày.

Cũng chính vì lần trải qua này, khiến cô vốn không thèm để ý tới Hạ Thiên Kỳ, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác khác thường.

Cho nên cô bắt đầu ra mặt thay Hạ Thiên Kỳ, không cần biết Hạ Thiên Kỳ có cần hay không, cô đều rất quan tâm hắn ngay cả trên phương diện cuộc sống, vì vậy rất nhiều người trong lớp đều lan truyền, cô đang nói yêu thương với Hạ Thiên Kỳ.

Trong mắt Hạ Thiên Kỳ, làm một người chủ nghĩa đại nam tử điển hình, cảm thấy được một cô gái như cô bảo vệ thật mất mặt, vì vậy vẫn cãi nhau với cô mấy lần. Nhưng vì cô vô cùng kiên trì, rốt cuộc Hạ Thiên Kỳ cũng không nói gì với cô nữa, thời gian gây chuyện cũng càng ngày càng ít.

Mãi đến lúc sắp tốt nghiệp, cô mới hỏi Hạ Thiên Kỳ, vì sao lúc đi học lại có nhiều kẻ thù như vậy, đồng thời là một người rõ ràng rất thích xem, rất hài hước, nhưng vì sao lại rất ít qua lại với bạn cùng học.

Lúc đó Hạ Thiên Kỳ trả lời có vẻ rất tùy tiện, sở dĩ kẻ địch nhiều như vậy, cũng là vì chuyện nhìn không thuận mắt quá nhiều, lại thêm trong xương cốt có sẵn ước số bạo lực, tự nhiên là không có chuyện gì cũng phải kiếm chuyện đánh một trận.

Về phần không bao giờ đi quá gần với bạn học cùng lớp, là cảm thấy một khi xa nhau đều chạy đông chạy tây, không cần thiết lãng phí quá nhiều cảm tỉnh.

Thời điểm đó gia cảnh Hạ Thiên Kỳ rất bình thường, thành tích học tập bình thường, tính tình rất không tốt, có thể nói ngoài dáng vẻ coi được ra, hầu như không có bất kỳ ưu điểm nào khác.

Lúc đó mặc dù cô có chút tâm tư với Hạ Thiên Kỳ, nhưng cô cảm thấy loại tâm tư này cũng không phải thích Hạ Thiên Kỳ, mà chỉ là hồi báo cho Hạ Thiên Kỳ mà thôi.

Mãi đến khi bọn họ đều chạy đông chạy tây, Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian, mất đi liên hệ với người trong lớp, cô mới thật sự hiểu cảm giác chính xác của mình với Hạ Thiên Kỳ là gì.

Mãi đến khi bọn họ lần nữa gặp lại, khí chất của Hạ Thiên Kỳ trở nên hoàn toàn khác biệt so với trước đó, đồng thời sự nghiệp nhìn qua cũng như có phát triển rất lớn, lần nữa đưa tới hứng thú của cô.

Cô đã là người trường thành, thậm chí chủ động biểu lộ ra ý nghĩ muốn ở cùng với Hạ Thiên Kỳ, nhưng lần lượt hai lần bị Hạ Thiên Kỳ từ chối thẳng thừng, điều này khiến cô rất thất bại.

Vì ở nơi này người muốn đánh chủ ý với cô nhiều vô số kể, cha cô chỉ có một đứa con gái là cô, nếu để cho cô hài lòng, sau khi kết hôn với cô, có thể giành được hồi báo phong phú vượt xa tưởng tượng.

Thế nhưng Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không thèm để ý tới những thứ này, thậm chí không cảm thấy con gái phú hào như cô có chỗ nào hấp dẫn.

Nên cô cũng không tìm Hạ Thiên Kỳ nữa, dù sao Đổng Tuyết cô cũng có tôn nghiêm, nếu người ta đã không thích mình, cần gì phải hạ thấp mình đi tới bám lấy.

Vốn cho là cô và Hạ Thiên Kỳ sẽ không có khi nào giao thiệp cùng nhau nữa, ngay khi cô vừa không còn hy vọng, không có bất kỳ người nào đưa tay cứu giúp cô, lúc cảm giác mình khó thoát cái chết, Hạ Thiên Kỳ lại như mấy năm trước, như một thiên thần hạ phàm lần nữa ngăn ở trước người của cô, cứu cô.

Nghe Đổng Tuyết kêu một tiếng "Thiên Kỳ" ngoài miệng, Diệp Kiện nhìn chằm chằm vào hành động của Hạ Thiên Kỳ phía dưới, đột nhiên đưa mắt nhìn lên người Đồng Tuyết, tiếp theo giọng nói có chút run rẩy hỏi:

"Cô quen người phía dưới?"