Ác Linh Quốc Gia

Quyển 22 - Chương 46: Tuyệt diệt




Dịch: Hàn Phong Vũ​

Không biết quỷ vật cảm ứng được cái gì, lại thấy bầy dơi sương mù vốn đang giết chóc ở lầu 5, đột nhiêt phát ra nhiều tiếng rít chói tai, sau đó rốt cuộc nhao nhao thoát khỏi lầu 5, lần nữa quay lại trong thân thể quỷ vật.

Có điều cũng có một phần, lúc rời đi còn tham lam muốn cướp đoạt tính mệnh của mấy người vô tội.

Đổng Tuyết bị đám người chạu thục mạng va chạm ngã xuống, thậm chí còn không đợi cô đứng dậy, đã bị một đám người chạy tới lần nữa đẩy ngã, sau đó cô chỉ cảm thấy toàn thân như muốn tan rã, trên người đầy dấu chân, nhưng khiến cô tuyệt vọng, là mắt cá chân của cô bị giẫm gãy.

Mà lúc cô đang đau khổ cầu xin, người gần đó có thể tới giúp cô một tay, một con dơi sương mù đột nhiên bay tới từ một bên, tiếp theo phát ra một tiếng rít dài khiến tinh thần cô hoảng hốt, trực tiếp khiến toàn thân cô cứng nhắc bất động ngay tại chỗ.

Trong đôi mắt chỉ còn lại tuyệt vọng và không cam lòng càng ngay càng đậm, từng bước gặm nhấm hết toàn bộ mong muốn vốn thuộc về cô kia.

"Không!"

Đổng Tuyết tuyệt vọng gào thét trong lòng, từ nhỏ được nuông chiều, ở khắp nơi cô đều cao hơn một đẳng cấp, chưa bao giờ nghĩ tới rốt cuộc có một ngày cô sẽ rơi vào kết cục như thế này.

Người phụ trách bảo vệ cô do cha cô sắp xếp cũng bỏ cô lại trong lúc chạy trốn, cô mất đi bảo vệ, chỉ là một hạt cát nhỏ nhặt không đáng kể trong đám người đang chạy trốn, không một ai để ý tới cảm nhận của cô, lại càng không có ai để ý tới sống chết của cô.

Nhìn tử thần cách mình càng ngày càng gần, tần suất nhảy lên của tim Đổng Tuyết càng ngày càng chậm chạp, đôi mắt cũng theo đó trở nên trống rỗng.

Có điều ngay khi cô tự cho là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sẽ chết một cách bi thảm như những người khác, là bị những con dơi sương mù kia hút thành thây khô, hoặc là cắn rơi đầu, một bóng dáng vô cùng cao lớn lại đột nhiên xuất hiện trước người của cô.

Bóng dáng đó khiến cô cảm thấy quen thuộc, thế nhưng cô lại nhớ không rõ đã từng gặp qua ở đâu.

Sự xuất hiện của hắn dường như không gợi lên sự chú ý của mất kỳ người nào xung quanh, thế nhưng động tác kế tiếp của hắn khiến Đổng Tuyết mở to hai mắt khó có thể tin.

Vì người này vậy mà bắt con dơi sương mù kéo tới kia, tiếp theo nhét vào miệng.

Đồng thời không chỉ một mình Đổng Tuyết thấy một màn như vậy, còn có Diệp Kiên đang vội vàng thoát thân ở gần đó.

Mức độ khủng bố của con dơi sương mù này không một ai rõ ràng hơn so với bọn họ, vì trong số những người chạy trốn cũng có người thử phản kháng lại, thế nhưng vật nặng rơi xuống trên người bọn chúng, giống như đánh lên sắt thép, không hề sinh ra chút ảnh hưởng nào với bọn chúng.

Mấy người tổ viên của Diệp Kiện thậm chí nổ súng đối phó, kết quả cũng không cách nào ngăn cản bọn chúng một chút nào, cuối cùng lần lượt bị hút thành thây khô.

Nhưng một loại quái vật đáng sợ như vậy, lại bị người đàn ông đứng cách đó không xa ăn mất như ăn trái cây, nhét thẳng vào trong miệng ăn sạch, loại rung động này, là chỗ mà Đổng Tuyết và Diệp Kiện không cách nào tưởng tượng.

Trong lúc giật mình, Diệp Kiện đột nhiên nhớ lại bộ dạng của người này, kia không phải là người sống sót duy nhất còn lại vào cái ngày quỷ lầu bị phá hủy, sau đó lại đột nhiên biến mất không chút tăm tích sao?

Trong một chớp mắt này, đôi mắt Diệp Kiện vốn là mờ mịt, đột nhiên lại lóe ra ánh sáng hy vọng, cảm thấy rằng bọn họ chắc là được cứu rồi.

Về phần Đổng Tuyết, trong một nháy mắt khi người kia quay đầu lại nhìn về phía cô, cô kích động tới mức nói không ra lời.

"Thiên Kỳ..."

Người tới không phải ai khác, chính là Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn dùng quỷ vực lần lượt tìm kiếm từng khu vực một.

Hắn vừa tìm kiếm tới bên này thì có tình huống, lập tức trực tiếp dùng năng lực thuấn di tới nơi này, trước khi tiến vào cũng toàn toàn dùng quỷ vực phong bế toàn bộ khu trung tâm thương mại này.

cứ như vậy, sẽ không có người đi vào, cũng sẽ không có người nào có thể ra ngoài, đương nhiên, người không ra được, con quỷ vật kia cũng đừng hòng mơ tưởng.

"Thứ quỷ đáng chết này, thật đúng là dám bí quá hóa liều mà!"

Hạ Thiên Kỳ không nghe tiếng gọi khẽ của Đổng Tuyết, càng không ý thức được người mình vừa mới tiện tay cứu kia chính là bạn học cũ của hắn.

Ánh mắt tìm kiếm bầy dơi sương mù đen đang tham lam thu gặt sinh mạng trong đám người kia, Hạ Thiên Kỳ cười gằn một tiếng, trên tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu máu hình dáng quái dị.

Sở dĩ nói thanh kiếm này quái dị, là vì mũi kiếm móc thành một góc hơi nghiên, nói nó giống kiếm lại như không giống, nói nó giống lưỡi liềm cũng có chút không đúng.

Đây là huyết sát kiếm sinh ra thay đổi kỳ dị sau khi hấp thu hết khí huyết sát trong cơ thể hắn.

Độ dài cũng dài hơn gần một thước so với trước kia, trên đó tản ra trận trận huyết khí chấn động, khiến toàn bộ những người may mắn còn sống sót trở nên phát lạnh.

"Không biết sống chết!"

Trong quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ, hắn chính là thần linh bên trong, cho nên trong tâm niệm, toàn bộ bầy dơi sương mù hoặc là muốn thoát đi, hoặc là đang săn giết kia, đều bất động giữa không trung.

Cũng trong lúc đó, Hạ Thiên Kỳ ném quỷ binh trong tay ra, sau đó quỷ binh rốt cuộc hóa thành nhiều phủ trời, lần lượt xuất hiện bên cạnh những con dơi sương mù đen kia, săn giết hấp thu từng con dơi một.

Cũng cho đến lúc này, người mau mắn sống sót ở lầu 5 mới chú ý tới Hạ Thiên Kỳ, giống như Diệp Kiện và Đổng Tuyết trước đó, thủ đoạn của Hạ Thiên Kỳ cũng khiến bọn họ chấn động tới mức tột đỉnh, toàn bộ đều há hốc miệng khó có thể tin, trong mắt lóe ra ánh sáng trốn thoát.

"Thiên Kỳ!"

Tiếng kêu của Đổng Tuyết lần nữa vang lên, cũng cho đến lúc này Hạ Thiên Kỳ mới phát hiện, Đổng Tuyết rốt cuộc cũng ở đây, trên mặt ít nhiều gì có chút quái dị.

Có điều nhiều hơn là mất tự nhiên của hắn, hắn cũng không muốn khiến một số người quen biết hắn trước đó biết hắn bây giờ không giống tầm thường.

"Sao cô lại ở chỗ này?"

"Tôi..." Đổng Tuyết vừa muốn nói gì, nhưng lại bị Hạ Thiên Kỳ ngắt lời:

"Một hồi nữa rồi hãy nói, còn có một phiền phức vẫn chưa giải quyết."

Lời còn chưa dứt, Hạ Thiên Kỳ đã biến mất trong ánh mắt khó có thể tin của Đổng Tuyết, lúc xuất hiện lần nữa, cả người hắn đã đi qua tới tầng một, ngay trước người của quỷ vật kia.

Diệp Kiện thấy Hạ Thiên Kỳ biến mất, vội vàng chạy tới tìm kiếm ở rào chắn bên cạnh ở lầu 5, khi thấy Hạ Thiên Kỳ xuất hiện ở dưới lầu, trên mặt càng vô cùng hoảng sợ, như thể đang nằm mơ giữa ban ngày.

Thấy Hạ Thiên Kỳ đột nhiên xuất hiện, quỷ vật đã biết mình khó thoát kiếp nạn này, đúng như suy đoán trước đó của Hạ Thiên Kỳ, nó muốn tìm một chỗ không người ẩn núp, thế nhưng nghĩ tới Hạ Thiên Kỳ có thể dùng quỷ vực tìm kiếm, tìm được nó cũng chỉ là vấn đề thời gian, nên nó mới quyết định bất cứ giá nào, xem có thể dựa vào giết chóc trong thời gian ngắn để trở lại cấp ác quỷ hay không.

Cũng chỉ có như vậy, nó mới có khả năng thắng được trong lần đối kháng kế tiếp với Hạ Thiên Kỳ.

Nhưng lại không nghĩ rằng hành động tìm kiếm nó của Hạ Thiên Kỳ đã vậy còn quá nhanh, uổng cho nó ôm ý nghĩ may mắn, cho là Hạ Thiên Kỳ sẽ không nghĩ tới dùng quỷ vực tìm kiếm, mà là dùng lực lượng cảnh sát trong hiện thực đi tìm nó, nên mới có chuyện nó tiêu diệt toàn bộ đại đội hình cảnh.

Nhưng không cần biết làm bao nhiêu, kết quả cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc.

"Ta biết ngươi không giống đám quỷ vật không có đầu óc chỉ biết giết chóc kia, nên ta cho ngươi một cơ hội, còn có gì muốn nói."

Hạ Thiên Kỳ cũng nhìn thấu con quỷ vật kia đã mất đi ý niệm phản kháng, nên lạnh lùng ném ra một câu.

Lúc này đôi mắt màu máu của quỷ vật lần nữa lộ ra vẻ oán độc, ác độc cười nói:

"Đừng cho là ta không biết ngươi tính toán điều gì, nói cho ngươi biết chết tâm đi, kết quả của ngươi sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với ta, sớm muộn gì ngươi cũng trở thành cái đích cho mọi người tấn công, lọt vào cảnh người người hô đánh họ giết, đồ tạp chủng không phải người không phải quỷ!

Có một số bí mật ngươi vĩnh viễn sẽ không biết, đồ tạp chủng ngay cả vận mệnh của mình cũng không thể nắm giữ! So với ta ngươi nhất định sẽ..."

Hạ Thiên Kỳ không đợi quỷ vật kia nói xong, hắn đột nhiên há miệng, cái miệng khổng lồ nuốt chửng của quỷ anh lại xuất hiện, trực tiếp nuốt nó vào.

"Nếu toàn nói mấy câu nhảm nhí, vậy thì không cần nói thêm nữa."

Ban đầu Hạ Thiên Kỳ vốn định dùng năng lực cắn nuốt, thế nhưng nghĩ tới cái giày vò của phản ứng cắn trả phải chịu sau khi cắn nuốt quỷ ảnh lần trước, hắn lại bỏ đi cái suy nghĩ này, mà là thay đổi một phương thức tương đối an toàn.

Như vậy vừa có thể trút giận hấp thu hết quỷ khí của quỷ vật, vừa có thể rót khí huyết sát của quỷ vật vào trong huyết sát kiếm, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Về phần bí mật trong nhà hắn, cho dù không cần con quỷ vật kia nói cho hắn biết, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ tra ra tất cả mọi chuyện.