Ác Linh Quốc Gia

Quyển 22 - Chương 44: Người thắng




Dịch: Hàn Phong Vũ​

Tuy ác quỷ vì ông nội của Hạ Thiên Kỳ giam cầm nó, lấy nó làm mắt trận của trận pháp mà hận hắn, thế nhưng hận ý cũng không mạnh mẽ, vì nếu như không ông nội của Hạ Thiên Kỳ, không có cái trận pháp kia, chỉ bằng một con quỷ mị nho nhỏ như nó đừng nói trưởng thành tới cấp ác quỷ, ngay cả trưởng thành tới mức lệ quỷ cũng có chút người si nói mộng.

Còn mẹ của Hạ Thiên Kỳ, mặc dù nó cũng hận, nhưng chỉ hận mẹ của hắn đoạt đi quỷ sát phân thân của nó mà thôi. Lại nói tiếp, cái này cũng phải trách nó lầm tưởng xem bà như một tử hồn thông thường, nên mới lợi dụng sát khí và oán khí xâm nhập, biến đó thành một quỷ sát phân thân của mình.

Mãi đến khi mẹ của Hạ Thiên Kỳ khôi phục thần trí, dễ dàng giết chết mầm mống của nó trong ý niệm, nó mới bừng tỉnh suy nghĩ cẩn thận, hóa ra sở dĩ mẹ của hắn nhìn qua như một tử hồn, đồng thời thần trí lẫn lộn, hoàn toàn là trận pháp kia quấy nhiễu.

Càng về sau trận pháp sụp đổ, sở dĩ mẹ của hắn cam tâm làm con rối của nó, cũng là e sợ cho sau khi khôi phục thần trí, sẽ lập tức gặp phải phong ấn của vòng tròn màu vàng kia.

Nên với mẹ và ông nội của Hạ Thiên Kỳ, mặc dù ác quỷ có hận, nhưng cũng không cường liệt.

Thế nhưng với Hạ Thiên Kỳ, nó cũng là hận ý ngút trời, cho dù có xé rách từng miếng thịt trên người Hạ Thiên Kỳ, cũng không cách nào tiêu trừ hết cái hận ý này.

Vì Hạ Thiên Kỳ không những nuốt huyết sát phân thân của nó, đồng thời ngay cả bản thể của nó cũng không buông tha, nuốt lấy một lượng lớn oan hồn và sát khí của nó, làm hại nó trực tiếp từ cấp ác quỷ giáng thẳng xuống lệ quỷ.

Còn muốn khôi phục lại cấp ác quỷ, không khắc nó phải mất bao nhiêu thời gian, càng khó nói nó có còn cơ hội này hay không.

Nên sau khi gắng gượng trốn ra khỏi thân thể Hạ Thiên Kỳ, nó lại chỉ còn lại có một cái ý niệm, đó chính là hoàn toàn giết chết tên đầu xỏ gây tội Hạ Thiên Kỳ này.

Vì nếu bây giờ nó không làm được, như vậy sau này rất ít có cơ hội trở mình lần nữa.

Quỷ vật điên cuồng đánh tới, bản thân Hạ Thiên Kỳ mặc dù suy yếu tới cực điểm, lại thêm quỷ vật đột nhiên xuất hiện, thế nhưng cái rãnh to lớn giữa sức mạnh hai bên cũng đủ để làm hắn bù đắp tất cả mọi thứ.

"Ha ha..."

Đối mặt với quỷ vật sát ý điên cuồng, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên há miệng ra yếu ớt nở nụ cười, chỉ là không đợi tiếng cười rơi xuống, không gian trước mặt Hạ Thiên Kỳ lại đột nhiên mở ra một khe hở sừng sững đáng sợ.

Bây giờ mặc dù thân thể Hạ Thiên Kỳ không nhúc nhích được, cũng khó mà né tránh, thế nhưng chỉ cần hắn có thể há miệng ra, hắn vẫn có thể vận dụng năng lực nuốt chửng của quỷ anh, nuốt chửng cả con quỷ vật đánh tới kia.

Quỷ vật khí thế to lớn, vốn tưởng rằng có thể một đòn giết chết Hạ Thiên Kỳ, kết quả lại thấy cái vết nứt không gian đột nhiên ngăn ở trước người của nó, điều này cũng khiến thân thể nó đang đánh tới trên không trung đột nhiên dừng lại, sau đó gào thét không cam lòng, trốn cực nhanh vào bóng tối xa xa, rồi không còn chút tiếng động nào.

Mắt thấy quỷ vật kia chạy trốn, lúc này Hạ Thiên Kỳ mới chậm rãi ngậm miệng lại.

Cảnh vật trong tầm mắt bắt đầu trở nên càng ngày càng mơ hồ, thân thể càng không thể làm ra một chút sức lực nào.

"Ta tuyệt đối không thể bất tỉnh!"

Hạ Thiên Kỳ dùng hết sức lực cắn đầu lưỡi, dựa vào cơn đau nhức này làm mình miễn cưỡng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng.

Cầm một phần huyết sát kiếm vẫn còn trong cơ thể hắn, Hạ Thiên Kỳ cũng không rút ra để thương tổn tới mình thêm nữa, mà là tâm động một cái trực tiếp thu hồi huyết sát kiếm vào trong thân thể.

Vết thương ở phần bụng rất lớn, chừng hơn 30 cm, không biết là khả năng khôi phục của hắn quá nhanh, hay là máu đã chảy sắp hết tới nơi, lúc này cũng không thấy có máu chảy ra nữa.

Nằm trên mặt đất, Hạ Thiên Kỳ vẫn liều mạng mở to mắt, nhìn bầu trời bên ngoài nổi lên một lớp trắng bạc, nhìn vầng mặt trời tượng trưng cho hy vọng kia mọc lên.

Cứ nằm như vậy chừng hơn một tiếng đồng hồ, Hạ Thiên Kỳ mới thử giơ tay lên, lấy ra một chai nước thuốc khôi phục của Lãnh Nguyệt cho mà hắn luôn mang bên người, mở nắp ra rót hết vào miệng.

Trôi qua khoảng hơn một phút, vết thương trên người hắn mới hoàn toàn khôi phục, cảm giác yếu ớt trước đó thoáng chốc giảm bớt hơn phân nửa.

Tác dụng khôi phục của nước thuốc thuật pháp chia làm hai loại, một loại là khôi phục thương thế, một loại khác là khôi phục thể lực.

Trên người Hạ Thiên Kỳ bây giờ cũng chỉ có nước thuốc khôi phục thương thế, lại nói tiếp thì nước thuốc thuật pháp của hắn đã dùng hết, lần này mang tới đều là Lãnh Nguyệt cho hắn từ sớm trước đó.

Mặc dù thể lực vẫn không có được khôi phục, nhưng có thể khôi phục hoàn toàn một thân thương tích đầy mình, hắn cũng đã tương đối thỏa mãn.

Dù sao vật thể lực này, ăn ít táo hay cà chua, lại ngủ một giấc, trong thời gian ngắn là có thể khôi phục bảy tám phần.

Huống chi con quỷ vật kia đã từ cấp ác quỷ rơi xuống lệ quỷ, với hắn mà nói đã không có uy hiếp gì, diệt trừ nó hoàn thành sát hạch chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Sau khi rời khỏi tiểu khu, Hạ Thiên Kỳ cũng không quay về khách sạn hắn đang ở trước đó, mà là trở lại vị trí chỗ quỷ lầu.

Quỷ lầu đã biến mất, bốn phía đều là dây an toàn, Hạ Thiên Kỳ đi vòng quanh mấy vòng gần đó mới tìm được xe của hắn. Đợi thay lại một bộ quần áo mới, lại lấy ví tiền ra, hắn lại định về khách sạn trước ngủ mấy tiếng, khôi phục chút hơi sức, sau đó lại đuổi theo giết quỷ vật kia.

Lặng lẽ quay lại khách sạn, Hạ Thiên Kỳ lần nữa thả quỷ vực ra, bao phủ hai tầng chỗ ở của hắn vào trong, lúc này mới yên tâm ngủ.

Lúc này vừa cảm giác hắn ngủ cũng không sâu, vì trong mộng hắn luôn có thể nghe được tiếng nói của mẹ hắn, nhưng hoàn toàn không nghe rõ mẹ hắn đang nói gì, một lần lại một lần, mãi đến khi hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn tỉnh dậy mới thôi.

Đầu có chút đau, Hạ Thiên Kỳ ngồi dậy, đốt một điếu thuốc thơm hút.

Trong lòng tự định giá, phải làm thế nào mới có thể bắt được con quỷ vật kia.

Hiện tại thành phố Bắc An nhất định bị phong tỏa, quỷ vật không có cách nào chạy đi, nên chỉ cần hắn thả ra quỷ vực đến phạm vi lớn nhất, tìm kiếm từng khu vực một, sẽ không sợ con quỷ vật kia ẩn nấp đi đâu.

Mặc dù phiền toái hơi nhiều, nhưng cách này lại tương đối ổn thỏa.

Vì sống ở đây từ nhỏ, cho nên Hạ Thiên Kỳ tương đối quen thuộc nơi này, từng con phố, từng con đường hắn đều rõ ràng.

Quỷ vật kia mới từ cấp ác quỷ rơi xuống, chắc chắn sẽ còn nghĩ cách giết người, vì lấy gian xảo của nó sẽ không thể không đoán ra, nếu nó không cách nào nâng cao thực lực, kết quả cuối cùng của nó chỉ có chết.

Mà ở một vị trách cách khách sạn Hạ Thiên Kỳ ở không xa, đoàn người Diệp Kiện cũng vừa mới ăn trưa xong quay lại đồn cảnh sát.

Thế nhưng khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, bọn họ vừa mới vào tới, lại thấy rất nhiều thi thể nằm ngang nằm dọc trong đồn cảnh sát, từng luồng máu tanh khiến người ta buồn nôn xông thẳng lên mũi.

"Đây... Đây là xảy ra chuyện gì!"

Thấy một màn này, mấy người Diệp Kiện cũng có vẻ vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn không dám tưởng tượng, trong thời gian bọn họ đi ra khỏi nơi này, ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Kiện đứng ở cửa do dự một chút, sau đó hắn lại gọi một gả đồng nghiệp muốn đi tới xem xét tình huống nói:

"Không cần xem, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm một nơi đông người ở lại!"

Nghe được lời nói của Diệp Kiện, trong đầu của tất cả mọi người đều chợt nhớ tới, một màn máu tanh bọn họ thấy trên cameras an ninh của đồn cảnh sát Thiết Tây.