Ác Linh Quốc Gia

Quyển 22 - Chương 30: Ân oán tình cừu




Dịch: Hàn Phong Vũ

Oan hồn vốn đang cắn xé Hạ Thiên Kỳ đột nhiên biến mất, đầu Hạ Thiên Kỳ vô lực dán lên người của mẹ hắn, nước mắt không cầm được chảy xuống.

"Thiên Kỳ."

Trong mơ hồ, Hạ Thiên Kỳ nghe được tiếng gọi của mẹ hắn, hắn chật vật ngẩng đầu, phát hiện mẹ hắn đang cười hiền hòa nhìn hắn, nụ cười kia xua đuổi lạnh lẽo của hắn, làm hắn cảm thấy an lòng hiếm thấy.

"Mẹ..."

Có điều đang trong lúc Hạ Thiên Kỳ muốn cố gắng vươn tay ra ôm lấy mẹ của hắn, mẹ hắn lại đột nhiên nâng một cánh tay lên, sau đó hung hăng đánh xuyên quỷ giáp của hắn.

"A!"

Hạ Thiên Kỳ bị đánh ra rất xa, mảnh quỷ giáp trước ngực cũng biến thành nát bấy, hắn quỳ dưới đất, vì ngực bị thương nặng, khiến hắn không ngừng ho ra máu.

Lúc đau đớn ho khan, Hạ Thiên Kỳ lần nữa mỉm cười ngẩng đầu, tiếp tục bò về phía mẹ của hắn.

Có điều lần này, hắn vẫn vừa mới bò tới bên cạnh mẹ hắn, lập tức bị mẹ của hắn đánh bay ra rất xa.

"Thiên Kỳ, ngươi đây là một đứa bé ngoan hiếu thuận, đến, lại đến đây, cho mẹ ôm một cái thật chặt."

Giọng nói phụ nữ sắc bén lần nữa vọng ra trong thân thể mẹ của Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ không rảnh để ý tới cái giọng nói kia, vì hắn tin tưởng, bất kể là cái thứ quỷ kia và quỷ hồn của mẹ hắn đã dung hợp cùng nhau, hay là mẹ hắn hoàn toàn biến thành con rối bị khống chế, mẹ hắn cuối cùng sẽ khôi phục thần trí.

Vì mẹ con liền tâm, hắn có thể cảm giác được, cũng vô cùng tin chắc.

"Mẹ, con biết người chắc chắn có thể nghe được giọng của con, con cũng có thể cảm nhận được đau đớn của người, làm con tổn thương cũng không phải người, mà là thứ quỷ ẩn nấp trong cơ thể của người kia, con sẽ không giận người.

Vì trước giờ mẹ con đều yêu thương con nhất trên đời, là người luôn che gió che mưa cho con.

Bây giờ trong lòng của người... Chắc chắn có thể đau hơn so với con đi..."

Hạ Thiên Kỳ lại lần nữa đi tới trước người của mẹ hắn, mà lần này mẹ hắn lại trực tiếp nắm lấy cổ của hắn, xách hắn lên, một cái vuốt quỷ cũng chậm rãi giơ lên, muốn xuyên thấu qua lỗ hổng quỷ giáp trước ngực hắn, đâm thủng trái tim của hắn.

Hạ Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt không thay đổi của mẹ hắn, lúc này không nói gì nữa, mà là mỉm cười nhắm hai mắt lại.

Nước mắt không ngừng quét trên gò má của hắn rơi xuống, đó không phải nước mắt lạnh như băng, mà là ấm áp.

Khi hắn biết sự kiện của lần sát hạch này có liên quan tới nhà hắn, chỗ hắn sợ không còn là phải đối mặt với mẹ hắn có khả năng biến thành ác quỷ, mà là sợ theo đà trận pháp sụp đổ, ngay cả một cơ hội chào tạm biệt mẹ hắn một lần hắn cũng không có.

Số phận mở ra một trò đùa to lớn với hắn, khiến cho sự kiện này biến thành một cái tử cục, hắn không có sức cởi ra, cho nên chuyện hắn có thể làm cũng chỉ có cầu khẩn mẹ hắn nhìn lại hắn một cái, liếc mắt nhìn một cái, kia là người phụ nữ đẹp nhất trong lòng hắn.

Hắn không sợ bị mẹ hắn giết chết, mà là sợ mai kia có một ngày mẹ hắn khôi phục thần trí không cách nào tiếp nhận mọi thứ.

Hắn lo lắng an nguy của cha hắn, thế nhưng vào giớ phút này, hắn cũng không có sức lực đi quan tâm.

Hắn không phải là người có thói quen thỏa hiệp, có thể khiến hắn thỏa hiệp, chỉ có bạn bè kề vai chiến đấu cùng hắn như Lãnh Nguyệt, Triệu Tĩnh Thù, và cha mẹ yêu thương hắn rất nhiều mà hắn không thể báo đáp.

Loại vứt bỏ này, như hành vi thỏa hiệp với vận mạng mặc dù mấy người Lãnh Nguyệt không chấp nhận, thế nhưng, hắn tin tưởng bọn họ làm bạn bè, nhất định có thể hiểu hắn.

"Thật xin lỗi Lãnh thần, Tĩnh Thù, xin tha thứ cho tôi nuốt lời... Sau này không cách nào cùng nhau bước tiếp..."

Hạ Thiên Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu xếp đầy những hồi ức hạnh phúc ngày xưa.

Đồng thời, cánh tay lạnh như băng của mẹ hắn cũng sắp xuyên qua da thịt trước ngực hắn, máu tươi ấm nóng phun ra, rơi trên mặt đất, cũng rơi trên khuôn mặt trắng bệch của mẹ hắn.

Mà giờ khắc này, động tác của mẹ hắn lại đột nhiên dừng lại cứng nhắc, sau đó hai hàng huyết lệ đột nhiên theo khóe mắt nó rơi xuống, rơi "tí tách" trên mặt Hạ Thiên Kỳ.

Hạ Thiên Kỳ lần nữa mở mắt, thấy một đôi mắt cũng mơ hồ.

"Con trai... Con đây cần gì phải làm khổ mình... Mẹ vốn là người đã chết, đời này gặp được cha con, đã cảm thấy là quan tâm của ông trời với mẹ, chết cũng không tiếc.

Hôm nay lại được nhìn con một lần, tâm nguyện cuối cùng của mẹ cũng đã hoàn thành, thế gian không còn chút bận tâm nào nữa.

Con trai, con là toàn bộ hy vọng của mẹ, con còn sống, trong lòng có mẹ, mẹ ở ngay bên cạnh con... Không cần biết sau này con biết gì, cũng không được trách ông nội con, ông ấy rốt cuộc cũng là vì cái nhà này..."

Thấy mẹ của hắn khôi phục thần trí, Hạ Thiên Kỳ tức khắc mừng đến chảy nước mắt, ôm chặt mẹ của hắn không chịu buông tay, giống như một đứa nhỏ rất lâu không về, đột nhiên quay về nhà.

"Mẹ... Con nhớ người... Con thật sự rất nhớ người..."

Ngay khi Hạ Thiên Kỳ đang ôm chặt mẹ hắn không chịu buông lỏng, trong thân thể mẹ của hắn lại xuất hiện một tiếng nói âm trầm khác:

"Ngươi bất quá chỉ là một con rối ta điều khiển, còn muốn mưu toan cắn trả ta!"

"Thiên Kỳ, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con!"

Mẹ của Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại đưa một tay đẩy Hạ Thiên Kỳ ra thật xa, sau đó, bà lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói với giọng nói trong thân thể kia:

"Một con lệ quỷ tiểu tốt, chỉ là hấp thu quá nhiều sát khí của đám tiểu tốt mà lên cấp, thật đúng là cho rằng có thể một tay che trời."

Mẹ của Hạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói xong, lại thấy bà đột nhiên giơ tay lên, sau đó hung hăng cắm vào chỗ buồng tim của mình.

Trong quá trình, trên mặt của bà không có chút biểu tình nào, không bao lâu say, lại thấy một nữ quỷ toàn thân thối rữa bị bà cưỡng ép lôi ra ngoài, mà nữ quỷ kia lại giống bà như đúc!

Hạ Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn mói thứ xảy ra trước mặt, hoàn toàn không biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao nữ quỷ kia lại giống mẹ của hắn như đúc.

Nữ quỷ bị mẹ của Hạ Thiên Kỳ lôi ra ngoài, trên mặt tức khắc lộ ra vẻ hoảng sợ hét lớn:

"Ngươi hoàn toàn không phải quỷ hồn, ngươi rốt cuộc là thứ gì?!"

"Là thứ gì? Ngươi còn không xứng biết! Nếu không phải phong ấn bị tổn hại, ngươi cho là ta sẽ bỏ qua cho bản thể của ngươi sao!"

Mẹ của Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại thấy bà đưa tay lên khều một cái, nữ quỷ kia lại chậm rãi bay lên trong một chuỗi tiếng kêu gào thảm thiết:

"Ta biết rồi! Trận pháp kia cơ bản là để phong... A!"

Không kịp chờ nữ quỷ nói xong, mẹ của Hạ Thiên Kỳ lại di chuyển ngón tay một chút, tiếp theo vô số oan hồn mang theo sát khí đồng loạt lao ra khỏi cô thể bà, trong chớp mắt lại cắn nuốt nữ quỷ kia sạch sẽ.

Cùng lúc đó, trần nhà của quỷ lầu đột nhiên nứt ra, tiếp theo là vô số đất đá rơi xuống, một vòng tròn màu vàng chậm rãi rơi xuống, từ đó bộc phát ra ánh sáng vàng chói mắt.

Mẹ của Hạ Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn vòng tròn màu vàng kia một cái, như có thể xuyên thấu qua bóng tối trong khối cầu kia vậy, sau đó bà lại thu hồi ánh mắt, đi tới bên cạnh Hạ Thiên Kỳ.

"Con trai, nhớ kỹ mẹ nói, không cần biết sau này con biết gì, cũng đừng trách ông nội con, ông ấy cũng là vì cái nhà này được tốt hơn."

Mẹ của Hạ Thiên Kỳ nói tới đây, lại thấy vòng tròn màu vàng kia chậm rãi rơi xuống, Hạ Thiên Kỳ liều mạng lôi kéo mẹ của hắn muốn chạy trốn, thế nhưng mẹ của hắn lại ôm chặt lấy hắn, sau đó hôn hắn một cái.

"Đừng buồn phiền, vì mẹ đồng ý với con, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh con."

Đang khi nói chuyện, khối cầu màu vàng mang theo trận trận tiếng líu ríu khó chịu, hoàn toàn bao phủ Hạ Thiên Kỳ và mẹ hắn vào trong.

- ---

Cùng lúc đó, trong một khu vực tràn đầy xương cốt trắng xóa, và xung quanh thoáng hiện vết nứt không gian, một ông lão đầu tóc trắng xóa, vóc người vạm vỡ đang ngồi xếp bằng, không bao lâu, ông chậm rãi mở mắt, mí mắt đã nổi lên vệt đỏ.

"Rốt cuộc ta đúng hay sai?"

Ông lão xoa xoa lệ quan trên khóe mắt, chậm rãi đứng dậy, dáng vẻ chán nản.

Ánh mắt nhìn chỗ xa xa, còn có một cái hắc động to lớn không cách nào lường được. Mà xung quanh hắc động kia có hơn trăm người trôi nổi trên đó, mặt mỗi người đều lộ vẻ nghiêm trọng, làm như sắp có quái vật hủy thiên diệt địa gì sắp lao ra từ đó.

Đây là nơi nào đó ở đệ tam vực, mà ông lão kia chính là ông nội Hạ Thuần của Hạ Thiên Kỳ.