Ác Linh Quốc Gia

Quyển 22 - Chương 27: Đấu tranh




Dịch: Hàn Phong Vũ

"Trừ nhân viên trực ban đóng bên ngoài đêm qua, còn có ba người ra ngoài làm nhiệm vụ không về, ba người kia chính là đi tới chỗ quỷ lầu ở đường Sơn Hà, hiện tại đã hoàn toàn mất liên lạc."

Lúc tất cả thành viên xem tài liệu trên tau, Diệp Kiện lại bổ sung một câu nói:

"Mọi người nghĩ thế nào về vụ án này, trước đó là hoàn toàn không có đầu đuôi, mà bây giờ lại hoàn toàn là thiên phương dạ đàm*."

*Thiên phương dạ đàm: chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra.

"Tổ trưởng, tôi tham gia công tác nhiều năm như vậy, có thể nói vị án ly kỳ lạ lùng hơn nữa đều gặp qua rồi, thế nhưng loại ma quỷ giết người như thế này... Đây vẫn là lần đầu tiên."

Đợi sau khi xem qua tài liệu trên tay, một thành viên lão thành hơn ba mươi tuổi không khỏi cảm khái một câu.

Phàm là người có thể vào tổ chuyên án, thì không tồn tại mấy tay mơ, tất cả đều có bản lĩnh nhất định, nói về năng lực phá án, những người ở đây đều nằm ở số một trong phạm vi toàn tỉnh.

Trong mấy tháng gần đây, thành phố Bắc An thường xuyên xảy ra vụ án có người mất tích, mặc dù phía chính phủ tuyên bố với bên ngoài chính là chỉ mất tích bốn người, nhưng kỳ thực lại đạt hơn 103 người.

Với số lượng người mất tích khổng lồ như vậy, hiển nhiên cấp trên tương đối xem trọng, từng lần lượt cử tới nhiều đội ngũ tới giúp cảnh sát địa phương phá án, nhưng vẫn không có thu hoạch gì, vì vậy mới có sự ra đời của một tổ chuyên án, toàn quyền phụ trách điều tra vụ án này.

Có điều ngay từ lúc tiến hành điều tra ban đầu cũng không thuận lợi, không tra được bất kỳ manh mối nào, mãi đến tận đêm qua, bọn họ nhận được một số đầu mối liên quan của lão Lưu, mới có một chút manh mối.

Nhưng như những gì Diệp Kiện vừa mới nói với tất cả mọi người, manh mối là có, chứng cứ nhìn như cũng đã có, thế nhưng mấy thứ này rất khó để bọn họ tiếp nhận.

Vì nguyên nhân cấp trên cử bọn họ tới phá án, là muốn nhanh chóng cho người dân một kết quả hài lòng.

Không nói bọn họ có tin toàn bộ người mất tích đều là vì gặp quỷ hay không, chỉ cần đưa cách giải thích này ra, người của phía trên chính là có đánh chết cũng sẽ không thừa nhận.

Thay vì điều tra được trên đời này có quỷ, đồng thời còn giết người, chẳng bằng để cho chuyện này bị bỏ mặc đi, để tránh khiến cho tình hình càng thêm gay go.

"Đừng nói anh chưa từng thấy, có lẽ tất cả mọi người đều là lần đầu tiên gặp phải loại vụ án không thể tưởng tượng nổi này."

Bên cạnh có người tiếp một câu, Diệp Kiện nghe xong gật đầu một cái tượng trưng, sau đó quay về phía một đám thành viên mặt màu ủ rũ nói:

"Chứng cứ ở nơi này, theo lý thuyết thì nộp lên là coi như chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, sau đó sắp xếp lực lượng đi bắt người là được.

Thế nhưng, chúng ta lại không cách nào trình những chứng cứ này lên, càng không có người cho chúng ta đi bắt.

Chuyện duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ, chính là tổ chức lực lượng địa phương, tìm kiếm thực hư, xem có thể tìm được ba cảnh viên mất tích kia hay không.

Nhưng sau khi tìm được thì sao?

Chúng ta có thể làm gì? Cũng như không cách nào cho cấp trên một kết quả mà bọn họ mong muốn nhìn thấy."

Diệp Kiện nói xong, cười khổ một tiếng, lúc này cũng dứt khoát ngồi xuống, rút ra một điếu thuốc trong bao thuốc lá ngậm ngoài miệng.

Tất cả thành viên đều có thể nghe hiểu ý tứ của Diệp Kiện, sau thời gian trầm mặc ngắn ngủi, lại nghe một người có chút nghi ngờ nói:

"Trước kia tôi tùng thụ lý vài vụ án, toàn bộ quá trình tội phạm đều gia thần giả quỷ, muốn ngụy trang vụ án thành ma quỷ giết người. Nên tôi đang suy nghĩ, có phải vụ án này cũng là thế này hay không."

"Tuyệt đối không phải là như vậy." Không đợi Diệp Kiện nói gì, một cảnh viên ngồi cạnh hắn lập tức hủy bỏ khả năng này:

Trong cameras an ninh ở đồn cảnh sát Thiết Tây, hoàn toàn không có hình ảnh tội phạm ra vào, đồng thời cameras an ninh cũng đã quay được quá trình thứ quỷ kia giết người.

Thâm vào đó, tội phạm chạy ào vào trong đồn cảnh sát giết người, cái này cũng hoàn toàn không phù hợp logic.

Về tòa quỷ lầu ở đường Hà Sơn kia, tối hôm qua, tổ trưởng cũng đã điều tra, nới đó quả thực không có một tòa chung cư như vậy.

Nên không cần biết trong đáy lòng chúng ta có bằng lòng tin tưởng hay không, chân tướng chính là như tổ trưởng nói, đây là một vụ án có ma quỷ nhúng tay vào."

Người này nói xong, mấy hội viên tối qua cùng nhau ở lại đưa ra phân tích đều đồng thời gật đầu biểu thị tán thành, chứng thực lời người này cũng không có vấn đề.

"Nếu vụ án này đã không cách nào tra được, vậy chúng ta cứ dứt khoát thế này, cho một tổ người phong tỏa xung quanh tòa quỷ lầu kia, sau đó cử thêm một tổ người đi vào trong đó tìm kiếm cảnh viên đi vào trong mất liên lạc ngày hôm qua.

Sau đó chúng ta bàn giao kết quả cho người của cấp trên quyết định, chúng ta cứ nghe lệnh chấp hành."

Trong lòng Diệp Kiện cảm thấy bất an mơ hồ, vụ án này là một cái động không đáy, thậm chí làm hắn đánh hơi được mùi vị tử vong.

- ---

Đối mặt với "lời mời" đến từ nữ quỷ, bốn người Khưu Kiệt đều cảm thấy như lưỡi hái tử thần đang tới gần, hai bên tuyệt vọng đứng sững sờ tại chỗ. Đã không thể nhấc chân lên chạy trốn, lại không mở nổi miệng kêu lên.

Như thể nữ quỷ kia còn có hai cánh tay vô hình đang siết chặt trên cổ bọn họ, khiến bọn họ khó mà thở được.

"Đi theo tôi đi."

Nữ quỷ thấy bốn người đứng bất động tại chỗ, nó lần nữa nói một câu yếu ớt.

Khưu Kiệt cũng không dám không đáp ứng, chỉ sợ chọc giận nữ quỷ kia, dù sao bây giờ cái chết của lão Lưu và Lý Bân vẫn còn in rõ ràng trong đầu của hắn.

"Van xin cô bỏ qua cho chúng tôi đi... Chúng tôi thật sự sai rồi... Chúng tôi không dám vào đây nữa... Van xin cô..."

Giải Thuần Lai hoàn toàn không dám đi theo nữ quỷ, thừa dịp hai chân mềm nhũn lập tức quỳ thẳng xuống, không ngừng dập đầu cầu xin nữ quỷ kia.

Thấy vậy, Đào Cảnh Thụy và Hứa Mộc Dao đều không khống chế được tâm tình, đồng loạt quỳ xuống khóc lóc cầu xin.

Thấy ba người rõ ràng không muốn đi cùng nữ quỷ, Khưu Kiệt tức khắc bị dọa tới mức hồn phách lên mây, vội vàng mắng ba người:

"Các người không muốn sống nữa sao! Mau đứng dậy, mau đứng dậy đi!"

"Van xin cô bỏ qua cho chúng tôi đi... Van xin cô... Chúng tôi không dám... Không dám nữa..."

Với tiếng quát lớn của Khưu Kiệt, ba người Giải Thuần Lai hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn không ngừng dập đầu cầu khẩn.

Nữ quỷ vốn đã quay người đi, nhưng khi nghe ba người Giải Thuần Lai khóc lóc van xin, khuôn mặt vốn thân thiện hiền lành thoáng chốc trở nên vô cùng đáng sợ, trong mắt lóe ra mũi ngọn hung ác màu tím, gầm thét lên:

"Theo ta về nhà!"

"Nhanh đứng lên cho tôi! Các người muốn chết, tôi còn muốn sống đây!"

Nghe tiếng gào thét của nữ quỷ, Khưu Kiệt tức khắc bị dọa đến mức run cầm cập, lúc này cũng bất chấp đúng sai, lại liều mạng muốn kéo ba người Giải Thuần Lai dậy.

Mất phần lớn hơi sức, lúc này mới khiến ba người lảo đảo lắc lư đứng thẳng người.

Nữ quỷ lần nữa khôi phục khuôn mặt ôn hòa, lại thấy nó chậm rãi mở cửa sắt trước mặt, cười khanh khách nói với bốn người Khưu Kiệt sau lưng:

"Vào trong ngồi đi, lát nữa tôi làm cơm cho các người ăn."

Cứ như vậy, Khưu Kiệt dẫn theo ba người Giải Thuần Lai, nhắm mắt lần lượt đi vào trong căn hộ kia.

Mặc dù thiết bị lắp đặt trong nhà có chút cổ xưa, nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, không có chút mùi mốc meo nào.

Dưới cái nhìn soi mói của nữ quỷ, bốn người đều tự mình ngồi bên cạnh bàn ăn.

Nữ quỷ đứng ở nơi cách bọn họ không xa, như một người mẹ hiền hòa đang nhìn đàn con của mình, mang đầy tình yêu khiến người khác cảm thấy ấm áp.

Khưu Kiệt dùng sức cắn đầu lưỡi của mình, mục đích chính là vì có thể giữ chút bình tĩnh trong số những người đang sợ hãi ở đây.