Ác Linh Quốc Gia

Quyển 22 - Chương 18: Chứng thực




Dịch: Hàn Phong Vũ​

"8 giờ 50, gần 9 giờ, trên đường đi đã không thấy bóng người."

Khưu Kiệt nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động, sau đó nhìn chằm chằm đường phố không một bóng người ngoài cửa sổ trả lời.

"Bên này trời vừa tối vốn đã không có người, hôm nay gió lại lớn như vậy, ai ngốc mà muốn ra ngoài giờ này. Còn nhớ lúc chúng ta đi ra, lão Lưu nói khi nào quỷ lầu xuất hiện không?"

"Trong khoảng thời gian từ 9 giờ tới 1 giờ sáng hôm sau, hình như học sinh tới lúc chiều nói như vậy."

"Ừm, vậy thì chờ xem, dù sao cũng là chờ không, biết vậy sáng nay ra khỏi cửa tôi đã tìm áo khoác mặc vào."

Nói xong rồi không biết nghĩ tới cái gì, Lý Bân đột nhiên bật cười.

"Anh cười cái gì?"

"Mặc áo khoác bắt quỷ, lẽ nào ông không cảm thấy buồn cười sao?"

"Buồn cười thật, ngẫm lại một chút thấy như đóng phim."

"Bình thường anh hay xem phim kinh dị không?"

"Không xem, trời sinh không thích mấy loại kích thích tế bào đó."

"Hiện tại tôi cũng không xem, trước kia lúc đi học có xem nhiều, một hai bộ thì tạm được, xem nhiều rồi đều là một loại tình tiết vô nghĩa. Ngoài ra, hai năm qua lá gan cũng nhỏ đi, chịu không nổi cái giật mình thon thót kia."

Khưu Kiệt nói xong cười ha hả, trong quá trình ánh mắt của hắn lại vô ý thứa nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, tiếp theo, hắn lại như thấy thứ quái vật gì, tức khắc ngồi thẳng người lên, mắt lộ ra vẻ khó có thể tin chỉ ra ngoài cửa sổ nói:

"Lý Bân, Lý Bân, ông mau nhìn xem, má nó, thật sự xuất hiện một tòa nhà!"

Nghe được tiếng kêu khó mà tin được của Khưu Kiệt, Lý Bân cũng nhìn lại theo hướng ngón tay hắn, kết quả bị kinh ngạc mở to hai mắt.

"Thật là sống thấy quỷ! Từ lúc nào bên này có thêm một tòa chung cư, rõ ràng vừa rồi còn không có gì."

Khâu Kiệt và Lý Bân bị tòa chung cư đột nhiên trồi lên đằng xa làm cho chấn động nói không nên lời, hai người ngơ ngác nhìn nhau một lúc lâu, Khưu Kiệt mới có hơi chật vật nói:

"Học sinh kia thật sự không có nói dối, thật sự có quỷ lầu."

"Tôi thế nào cũng không tin trên đời này có quỷ, anh nói có phải là trò ảo thuật, hoặc là mấy huyễn cảnh ảo giác các loại không?"

"Ý của anh là nói, tòa nhà trước mặt kia chỉ là ảo ảnh?"

Khưu Kiệt nhìn Lý Bân một cái, với chuyện này cũng không phải rất xác định, dù sao các loại giải thích về quỷ thần đều nghe nói rất nhiều, nhưng chưa từng có người nào nhìn thấy.

Thảo luận liên quan tới thật giả, xưa nay cũng chưa từng dừng lại.

"Đi, chúng ta tới gần xem một chút."

Lý Bân nói Khưu Kiệt lái xe qua một chút, Khưu Kiệt suy nghĩ một chút lại do dự nói:

"Bây giờ có nên gọi điện thoại cho lão Lưu hay không?"

"Chúng ta qua nhìn một chút trước, thật hay giả còn chưa nhất định đâu, chờ xác nhận lại rồi nói cho hắn biết cũng không muộn."

Nói tới đây, Lý Bân đột nhiên cưới xấu xa một tiếng, nhìn Khưu Kiệt hỏi:

"Tên nhóc cậu là người có danh xưng duyệt phim kinh dị không phải đang sợ chứ?"

"Tôi phát hiện anh thật có thể đùa giỡn, anh đây là người theo chủ nghĩa vô thần, anh ngồi xong chưa, bây giờ tôi lái xe tới nhìn một chút."

Khưu Kiệt bắt đầu khởi động xe, sau đó chậm rãi lái xe đi dọc theo đường Hà Sơn tới gần quỷ lầu kia.

Đợi chạy tới nơi cách quỷ lầu hơn 20 thước, Khưu Kiệt ngừng xe lại.

Khoảng cách 20 thước đã rất gần rồi, vì bọn họ hoàn toàn có thể thấy bộ dạng của quỷ lầu, bên ngoài chính là một tòa chung cư có nơi cũ kỹ.

Toàn bộ tòa lầu tối đen không ánh sáng, không thấy cửa sổ một căn hộ nào phát ra ánh sáng, rất giống một tòa nhà hoang bị bỏ phế từ lâu.

"Vừa nhìn thấy này hoàn toàn không giống giả."

Khưu Kiệt cẩn thận quan sát quỷ lầu một lần, tiếp theo quay đầu nhìn Lý Bân vẻ mặt cổ quái hỏi:

"Anh nhìn giống giả không?"

"Không giống, nhưng đây cũng quá khó có thể tin. Khu này không phải anh hiểu rõ nhất sao, có một tòa nhà hoang không ai ở thế này không?"

"Hiểu rõ thì không nói tới, nhưng cũng đã tới rất nhiều lần, mảnh đất này là chỗ đậu xe của tập đoàn Thành Kiến, ở đâu ra tòa nhà hoang nào. Đồng thời vừa rồi chúng ta cũng tới nhìn rồi, hoàn toàn thấy tòa nhà này tự xuất hiện."

"Thật là gặp quỷ, đi, chúng ta xuống xe xem một chút."

Lý Bân vẫn còn có chút không tin tà, lúc này mở cửa xe một mình xuống xe trước, có điều sau khi hắn ra ngoài lại phát hiện Khưu Kiệt vẫn còn ở bên trong, một chút ý tứ ra ngoài cũng không có.

"Ra ngoài đi, anh còn lề mề cái gì nữa?"

Lý Bân đi tới bên Khưu Kiệt, gõ cửa sổ một cái hô lên với hắn.

"Bây giờ tôi gọi điện thoại cho lão Lưu."

"Anh gọi đi, tôi thấy là anh sợ rồi, tôi đi trước xem xét một chút."

Lý Bân nói xong, lại không để ý tới Khâu Kiệt nữa, ôm hai vai một mình đi tới trước cửa đơn của quỷ lầu.

Ánh mắt Khưu Kiệt nhìn chằm chằm Lý Bân càng đi càng xa, đợi sau khi phục hồi tinh thần, lại tức khắc gọi tới cho lão Lưu.

- ---

Vì lúc về nhà đã hơn 9 giờ, nên Giải Thuần Lai cũng không dám đi đường Hà Sơn, mà là đi một vòng lớn từ cửa bắc, lúc về tới nhà đã gần 9 giờ rưỡi.

Hôm nay cha mẹ hắn đều có nhà, hiếm khi không đi ra ngoài xã giao, lúc hắn mở cửa vào nhà, hai người đang ngồi trên ghế salon nói gì đó.

"Về rồi?"

Thấy hắn đi vào, hai người đều dừng lời nói lại, mẹ hắn ra hiệu hắn tới bên này, có việc muốn hỏi hắn.

Giải Thuần Lai gật đầu, đợi sau khi thay dép đi trong nhà, lại đi tới bên cạnh cha mẹ hắn, sau đó cũng ngồi xuống.

"Con trai, hôm nay người ở cục cảnh sát gọi điện thoại cho mẹ, hỏi mẹ tối hôm qua con có ở nhà không, còn hỏi các loại biểu hiện gần đây nhất của con. Con nói thật với mẹ đi, có phải con đã gây họa bên ngoài hay không?"

"Con không gây họa bên ngoài, lúc cảnh sát gọi điện cho cha mẹ, con cũng ở đó, có điều con không phải gây rắc rối mà bị bắt, mà là có chuyện tìm bọn họ báo lại."

Giải thuần Lai cũng biết cha mẹ hắn sẽ hiểu lầm, nên vội vàng giải thích một câu.

"Nếu con gây họa bên ngoài, thì sớm nói ra, mẹ và cha con sẽ giải quyết xong giúp con. Mấy năm qua quản giáo của cha mẹ với con quả thực cũng không đủ, mỗi ngày không có nhà, vẫn luôn mặc kệ con chơi đùa bên ngoài."

"Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con không gây họa, con thật sự chỉ đi phản ánh tình hình."

Sau khi giải thích một câu, Giải Thuần Lai lại nói ra toàn bộ cảnh ngộ gần đây, và một số lo lắng trong lòng của hắn.

Cha mẹ hắn nghe xong đều có chút mờ mịt, hiển nhiên là cảm thấy Giải Thuần Lai đang nói mớ, ít nhiều gì không quá tin tưởng.

Thấy vậy, Giải Thuần Lai lại nóng nảy, oan ức bật khóc:

"Con không lừa cha mẹ, bây giờ còn rất sợ, con sợ nữ quỷ trong quỷ lầu kia tới tìm con nữa, hai người bạn học trong lớp con đều chết ết, tối hôm qua không hiểu sao con lại bị di chuyển tới quỷ lầu kia...

Con thật sự không có cách nào, lúc này mới tới đồn cảnh sát tìm cảnh sát giúp đỡ... Cha mẹ nhất định phải tin con, nếu ngay cả cha mẹ cũng không tin, vậy thì con thật không biết nên làm gì bây giờ."

Thấy Giải Thuần Lai khóc nức nở, cũng không giống đang nói dối, mẹ hắn liếc cho hắn một cái có chút không biết nên làm gì bây giờ, lại hỏi:

"Những gì con vừa nói, anh nhanh chóng nghĩ cách đi!"

"Anh có thể nghĩ cách gì, anh đây hoàn toàn chưa từng nghe nói."

Cha của Giải Thuần Lai là một thương nhân, mấy năm trước lăn lộn không thành, nhưng gần hai năm nay làm ăn càng làm càng lớn, số lần ăn cơm nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Con trai đừng khóc, cha con không giúp được gì, mẹ nghĩ cách cho con, về chuyện này hẳn là bà ngoại của con hiểu, bây giờ mẹ gọi điện thoại cho bà ấy, bà ấy mới có thể biết một số người "đại tiên" các loại."