Ác Linh Quốc Gia

Quyển 22 - Chương 13: Báo nguy




Dịch: Hàn Phong Vũ

Cơm nước buổi trưa xong, Giải Thuần Lai và Đào Cảnh Thụy không ở lại lâu, hai người như thể có chuyện gì, bỏ lại mấy người Hứa Mộc Dao đi trước.

Quay về trường học, Giải Thuần Lai gọi Đào Cảnh Thụy đi ở phía trước, bất mãn hỏi:

"Khoan hãy đi, vừa rồi rốt cuộc mày có ý tứ gì? Tại sao muốn kéo cả mấy người Hứa Mộc Dao vào!"

"Tao không có kéo bọn họ vào, tao chỉ đang nói chân tướng cho bọn họ biết mà thôi, mày ngẫm lại xem, chúng ta không vào quỷ lầu, nhưng phải gặp phải loại chuyện kỳ lạ kia, có thể thấy đêm qua phàm là người xem live stream, đều sẽ bị con quỷ trong quỷ lầu kia tìm tới.

Cái này vốn là lời nguyền, cho nên mấy người Hứa Mộc Dao cũng trốn không thoát."

Nghe Đào Cảnh Thụy nói xong, Giải Thuần Lai khó chịu cười lạnh một tiếng, chất vấn nói:

"Đừng cho là tao không biết mày có ý gì, không phải mày không muốn dính dáng tới cha mẹ mày sao, cho nên cố tình hù dọa mấy người Hứa Mộc Dao, để cho bọn họ nghĩ cách giải quyết, thằng nhóc như mày ý đồ vẫn rất nhiều."

"Người khác có thể giải quyết chuyện, lẽ nào phải tự chúng ta giải quyết? Chúng ta không có chuyện gì là xong rồi sao?

Như đã từng nói, coi như là chúng ta tự nghĩ cách giải quyết, rất nhiều người chúng ta cũng nghĩ cách lẽ nào không được sao?

Dù sao so với hai người chúng ta, nhịn tới trưa cũng không ra cái rắm mạnh."

Lời nói này của Đào Cảnh Thụy khiến Giải Thuần Lai không hề có chút nóng giận nào, vì ngẫm nghĩ một chút quả thực Đào Cảnh Thụy nói không sai, chỉ dựa vào hai người bọn họ rất khó nghĩ ra cách giải quyết.

"Vậy kế tiếp chúng ta nên làm thế nào? Cứ như vậy tới trường vào học? Có trời mới biết nữ quỷ trong quỷ lầu kia có thể tìm tới chúng ta hay không, dù sao trong lòng tao vẫn luôn có cảm giác bất an mãnh liệt, cảm thấy bất cứ lúc nào chúng ta đều có khả năng toi mạng."

Giải Thuần Lai không nói chuyện giật gân, nếu nữ quỷ kia đã có thể lặng yên không tiếng động đưa từng người từ trong nhà vào quỷ lầu, đồng thời còn khiến bọn họ không phát hiện ra, hiển nhiên giết chết bọn họ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Vừa rồi tao đột nhiên nghĩ tới một cách, chỉ không biết mày có đồng ý hay không."

Đào Cảnh Thụy đảo mắt, đột nhiên nói với Giải Thuần Lai.

"Mày lại đánh cái chủ ý quỷ quái gì nữa? Đừng có thừa nước đục thả câu, mau nói."

Giải Thuần Lai có vẻ rất không kiên nhẫn.

"Trước tiên tao hỏi mày, chuyện này mày không sợ bị cha mẹ mày biết phải không?"

"Hỏi thừa, tao cũng gặp quỷ mẹ nó rồi, đương nhiên không gạt cha mẹ tao, tự tao lại không giải quyết được.

Mày muốn làm gì?"

"Không muốn làm gì, chỉ có có một ý nghĩ.

Tao nghĩ Trần Nhược Tường chắc chắn bị giết chết, như vậy sớm muộn gì cha mẹ nó cũng sẽ báo nguy cho cảnh sát tìm nó, nhưng bây giờ các cảnh sát cũng không biết tồn tại của quỷ lầu kia, nhất định cũng sẽ kết án mất tích như Lưu Long kia, không chút thu hoạch nào.

Nếu mày đã không sợ cha mẹ mày biết, muốn có được giúp đỡ lớn nhất, vậy thì đi thẳng tới đồn cảnh sát báo án, nói tình hình thật sự của Lưu Long và Trần Nhược Tường cho bọn họ biết, còn có chuyện liên quan tới quỷ lầu, và chuyện chúng ta gặp tối hôm qua."

"Cái này thì không thành vấn đề, nhưng nếu cảnh sát không tin thì tao làm sao bây giờ? Mày đừng quên, lần trước chúng ta chính là nói sự thật, nhưng hoàn toàn không có người để ý chúng ta, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng cảm thấy chúng ta đang nói bậy."

"Cảnh sát không tin thuộc về không tin, nhưng quỷ lầu kia cũng không phải lần đầu xuất hiện, chỉ cần để cho bọn họ thấy quỷ lầu, bọn họ còn lý do gì không tin?

Hơn nữa, tình hình lần này đã không giống lần trước, lần trước chỉ có một mình Lưu Long mất tích, nhưng lần này Trần Nhược Tường cũng mất tích, mặc dù cảnh sát không tin trên đời này có quỷ, nhưng cũng sẽ không xem lời của chúng ta là vô căn cứ.

Nói thật, chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào cảnh sát, nếu ngay cả cảnh sát cũng không giải quyết được, đó chính là có nói với cảnh sát cũng không dùng được, cha mẹ mày có lợi hại hơn nữa thì có thể lấy được súng, cầm đạn dược sao?

Cho mày tìm mấy tên côn đồ không tin thần, không tin tà thử xem một chút."

Giải Thuần Lai đặt mông ngồi trên bồn hoa trong sân luyện tập, cúi đầu cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy cách của Đào Cảnh Thụy tương đối đáng tin.

Bên này hắn cũng chỉ có thể nói rõ tình hình với cha mẹ hắn, để cho cha mẹ hắn tìm mấy người tạo nghề xem một chút, nhưng loại chuyện này ai cũng không được.

Vẫn là tìm cảnh sát giúp đỡ đáng tin hơn.

"Được rồi, vậy tao thử theo lời mày nói một lần.

Vậy bên bọn người Hứa Mộc Dao, mày định làm thế nào?"

Giải Thuần Lai gật đầu nhận ý kiến của Đào Cảnh Thụy, thấy vậy, Đào Cảnh Thụy cười như trút được gánh nặng, sau đó trả lời:

"Bây giờ bên bọn họ còn chưa có cách nói, dù sao bọn họ không gặp phải chuyện kỳ lạ như chúng ta, chỉ có thể chờ bọn họ cũng gặp phải, lời của chúng ta mới có thể có phân lượng.

Dù sao Trần Nhược Tường vừa mới mất tích một buổi sáng, mặc dù bọn người Hứa Mộc Dao với chúng ta nửa tin nửa ngờ, nhưng chắc chắn trong lòng không tin Trần Nhược Tường đã chết, không thì buổi trưa cô ta cũng sẽ không có tinh thần tìm chúng ta, đã sớm ở trong phòng học khóc lóc không ra ngoài."

"Vậy được rồi, bọn người Hứa Mộc Dao tao mặc kệ, khi nào mày đi báo cảnh sát?"

"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, nếu tao nói, một hồi nữa mày cũng đừng đi học, cứ đi thẳng tới đồn cảnh sát gần đó báo án đi. Chuyện này mày cũng biết, ai cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên giải quyết càng sớm càng tốt."

"Vậy được rồi, mày đi theo tao không?"

"Tao không đi với mày, tới lúc đó tình hình thế nào mày nói với tao một tiếng là được."

"Mẹ, con mẹ mày lấy tao làm bỉa đỡ đạn, còn tiện nhân mày núp tốt sau lưng."

Giải Thuần Lai nhìn ra Đào Cảnh Thụy chắc chắn sẽ không đi cùng hắn, trong lòng tức khắc có chút chán ghét, nếu đã quyết định, hắn cũng lười ở lại nói này phí lời làm gì, đứng lên khỏi bồn hoa, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi trường học.

Đào Cảnh Thụy cũng không tức giận, dù sao hắn chính là muốn như vậy, có chuyện thì để một mình Giải Thuần Lai chịu trách nhiệm là được rồi.

- ---

Giải Thuần Lai đi tới đồn cảnh sát gần đó, hắn đứng ngoài cửa run rẩy có chút không dám vào, với cảnh sát trong lòng rất e ngại.

Hai ba cảnh viên đang đứng ngoài cửa đồn cảnh sát hút thuốc nói chuyện phiếm hi hi ha ha, Giải Thuần Lai hít sâu mấy hơi thở, mới kiên trì đi tới:

"Chào anh, tôi muốn báo án."

Thấy một học sinh như Giải Thuần Lai lại muốn báo án, ba cảnh viên đều có chút mờ mịt, mãi đến khi một cảnh viên tuổi tác lớn hơn một chút mở miệng hỏi:

"Báo án gì đây?"

"Tôi có một bạn học mất tích, trong ba học sinh bọn tôi trước kia cũng đồng thời xảy ra mất tích, học sinh tên Lưu Long kia là bạn học của tôi."

"Cậu theo tôi vào trong, vào trong nói."

Nghe Giải Thuần Lai nhắc tới tên Lưu Long, sau khi ngơ ngác nhìn nhau, mặt ba cảnh viên đều lộ vè vui mừng, hiển nhiên cảm thấy Giải Thuần Lai đến là mang theo đầu mối phá án.

Vào trong đồn cảnh sát, cảnh viên tuổi tác lớn hơn một chút kia cho Giải Thuần Lai ngồi xuống, hắn lại cầm một quyển sổ ngồi xuống đối diện.

"Nói đi, cậu muốn nói cho chúng tôi biết gì?"

"Là thế này, tối hôm qua..."

Giải Thuần Lai nói ra toàn bộ chuyện đêm qua Trần Nhược Tường chạy tới quỷ lầu live stream, sau đó trên đường gặp nữ quỷ mất liên lạc, đến sáng hôm nay sống không gặp người chết không thấy xác, và hơn một tháng trước, bọn họ tận mắt thấy Lưu Long bị giết trong tòa nhà ma.

Ngay từ đầu cảnh viên còn kiên nhẫn ghi chép, nhưng càng về sau, thì hoàn toàn biến thành bộ dạng nghe chuyện cũ, bút máy trong tay cũng không viết chữ nữa, mà là xoay tới xoay lui trên tay hắn.