Ác Linh Quốc Gia

Quyển 21 - Chương 9: Nạn nhân nữ biến mất




Dịch: Khả Phương | Biên: Hàn Phong Vũ

Tuy cô gái trẻ tuổi nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn có dòng máu loãng chảy ra từ góc mắt theo gò má nhỏ xuống cổ và vai cô ta.

Lúc này Tiết Ngọc Dương cũng chú ý tới sự bất thường của cô gái, mặc dù gần một năm nay hắn thấy rất nhiều, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là kiểm tra đơn gian, hoàn toàn không có bao nhiêu năng lực động vào, chớ nói chi là kinh nghiệm.

“Lẽ nào đầu của cô ta bị thương nặng, cho nên mới dẫn đến hôn mê?”

Tiết Ngọc Dương nghi ngờ nói, sau đó mở mí mắt của cô gái ra nhìn một chút, cảnh tượng trước mắt nhất thời làm hắn sợ run cả người. Bởi vì rõ ràng trong đôi mắt của cô gái là một mảnh đỏ như máu.

“Sao trong mắt của cô ta toàn là máu!”

“Anh là bác sĩ lại hỏi tôi, tôi làm sao biết được.”

Lưu Huyên cũng có chút bối rối, tay chân luống cuống đứng bên cạnh giường bệnh của cô gái.

“Không được, phải gọi Triệu Chí Hằng trở lại, tôi hoàn toàn không làm được. Mặt khác cần chụp CT não bộ cho cô ta, xem đầu có thật sự bị thương hay không.”

“Vết thương ở chân làm sao bây giờ? Không băng bó lại sao?”

“Tiêm trước một mũi uốn ván đi, hiện tại tình huống của cô ta cũng không còn cách nào khác, dù sao rất có thể đầu có vấn đề.”

Tiết Ngọc Dương nói xong, nóng nảy khi nhìn thấy vẻ ngơ ngác lo lắng của Lưu Huyên nên nói vội:

“Đừng ngơ ngác đứng đó nhìn, mau đi sắp xếp một chút, tôi sẽ gọi điện cho Triệu Chí Hằng, gọi hắn quay lại đây.”

Lưu Huyên vội vàng chạy ra ngoài, một lần nữa phòng giải phẫu chỉ còn lại Tiết Ngọc Dương và cô gái trẻ tuổi kia.

Tiết Ngọc Dương hốt hoảng nhìn cô gái trẻ tuổi kia, do dự trong chốc lát, hắn di chuyển bước chân chậm chạp đến gần cô gái một chút, một tay có chút run rẩy đưa về phía mũi cô gái.

Nhưng mà... Cô gái không còn thở nữa!

Lúc này đầu Tiết Ngọc Dương giống như sắp nổ tung, cơ thể của hắn nhất thời lui về phía sau không thể khống chế được, tiện đà ngã ngồi co quắp trên mặt đất.

Ngày đầu tiên hắn trực ở phòng cấp cứu, lần đầu tiên một mình điều trị bệnh nhân, kết quả lại xảy ra chuyện này, trong lúc nhất thời khiến hắn không biết phải đối mặt thế nào, càng không biết nên làm gì cho tốt bây giờ.

Vốn có bác sĩ chữa chết bệnh nhân, sẽ gặp phải sự khiển trách to lớn ngay lập tức. Không nói đến nguyên nhân dẫn đến sự cố có phải do bác sĩ là hắn hay không, thế nhưng người thân của bệnh nhân mong ngóng và tín nhiệm vô cùng, nền mới đặt người bị thương vào tay bác sĩ.

Kết quả thì sao? Bác sĩ không làm cho kết quả trở nên khỏe hơn, trái lại càng trở nên nặng hơn, chuyện này người nhà của người bệnh không cách nào chấp nhận được.

Chớ nói chi sau khi cô gái này được đưa vào, hắn chỉ nhìn thấy chân cô gái bị thương, thậm chí ngay cả vì sao hôn mê cũng không nghĩ. Kết quả lập tức đưa người bị thương vào phòng chuẩn bị giải phẫu.

Giờ này khắc này trong lòng Tiết Ngọc Dương hoàn toàn không có cảm giác áy náy chút nào, thậm chí nói là cảm giác tội lỗi, có chăng chỉ là bất an với trách nhiệm này.

Nếu như bị bênh viện biết chuyện này, bát cơm của hắn còn giữ được hay không? Hắn có phải gánh chịu trách nhiệm không?

Những vấn đề này mới là chuyện khiến hắn không dám đối mặt thật sự.

Đầu Tiết Ngọc Dương trống rỗng chạy ra khỏi phòng giải phẫu, sau đó theo thói quen trở về phòng trực ban.

Nhưng hắn về chưa ngồi được bao lâu, đã thấy Lưu Huyên vội vàng chạy vào, tiện đà rất không hiểu hỏi:

"Bệnh nhân đâu rồi?"

"Coi như xong, mọi trách nhiệm lại rơi vào tôi."

Tiết Ngọc Dương hoàn toàn không nghe câu hỏi của Lưu Huyên, mà đang bắt đầu nỉ non.

"Trách nhiệm gì rơi vào anh, người bị thương kia đâu rồi? Sao lại không có trong phòng giải phẫu, có phải hay không người đó đã tỉnh và tự mình đi về rồi không?"

Nghe tới đây, Tiết Ngọc Dương mới chợt giật mình phản ứng kịp, nghi ngờ hỏi lại:

"Cô nói trong phòng giải phẫu không có ai?"

"Đúng vậy."

Thấy Lưu Huyên gật đầu, Tiết Ngọc Dương vội vàng đứng lên khỏi ghế, tiện đà bước nhanh đến phòng giải phẫu. Vừa đến nơi nhìn qua phòng giải phẫu, quả nhiên, trên giường bệnh trống không, chỉ có chiếc váy trắng bị nhuốm máu của cô gái bị hắn cởi ra để trên đầu giường.

Về phần cô gái nằm trên giường bệnh hoàn toàn biến mất.

Tiết Ngọc Dương có chút không dám tin, thế nhưng trong lòng lại vui mừng, bởi vì không có tình huống gì tốt hơn so với hiện tại.

Lúc đầu hắn nghĩ cô gái không còn thở, là một người đã chết. Thế nhưng lúc này đây cô gái lại biến mất khỏi giường bệnh.

Không thể nghi ngờ, người chết sẽ không có khả năng đi được, chỉ cần có thể đi thì chứng minh cô ta vẫn còn sống.

Nhớ lại, vừa rồi hắn cũng không tiến hành xác nhận, sở dĩ khả năng cô gái còn sống vẫn có thể xảy ra.

"Mẹ nó thực sự chuyện vừa rồi, làm tôi sợ muốn chết."

"Vừa rồi? Lẽ nào chuyện này còn chưa đủ dọa người sao? Chân cô gái đó bị thương nghiêm trọng như vậy, ngay cả quần áo cũng không mặc mà chạy ra ngoài sao."

"Nếu cô ta còn có thể đi ra ngoài, thì chứng minh không có chuyện gì, ngay cả cô ta còn không lo lắng, cô lo lắng nhiều như vậy làm gì. Loại bệnh nhân này là sống tốt rồi, thương tích bản thân thế nào còn không biết sao!"

Tiết Ngọc Dương sau này không lo mình chịu trách nhiệm về sau, cả người lại bắt đầu kiên cường đứng lên.

“Chúng ta đi tìm một chút đi, hôm nay cũng ít y tá trực, đừng gây thêm tin tức gì sẽ không tốt đâu.”

“Cô đi tìm đi, đồ của cô ta ở đây, chắc chạy không xa."

Tiết Ngọc Dương hoàn toàn không có ý định ra ngoài tìm kiếm, dù sao bệnh nhân cũng tự đi, cho dù có xảy ra chuyện, trách nhiệm cũng không phải ở hắn.

“Bởi vậy người ta hay nói, nếu không phải người thủ đoạn độc ác thì sao làm được bác sĩ chứ."

Lưu Huyên nói một câu châm chọc Tiết Ngọc Dương, đồng thời không đợi Tiết Ngọc Dương phản ứng lại, cô đã nhanh chóng ra khỏi phòng giải phẫu.

Tiết Ngọc Dương đứng trong phòng giải phẩu ổn định tâm tình, chuẩn bị đi ra ngoài thì hắn chợt nhớ lại váy trắng nhuốm đầy máu của cô gái còn ở đây. Suy nghĩ một chút, hắn quay trở lại cầm váy nhuốm máu trên tay, mặc dù cách rất xa, nhưng hắn vẫn có thể ngửi được mùi thơm. Đương nhiên, còn có một mùi rất nặng là mùi của máu tươi.

Mấy giờ sau đó, trước và sau phòng cấp cứu nghe có vài người đi vào, có khi là vài bước chân, có khi lại dồn dập lên đau cả đầu.

Triệu Chí Hằng bị hắn gọi điện từ nhà đến, thái độ với một bác sĩ thiếu kinh nghiệm như hắn không quá thoải mái, vì khi hắn và một bác sĩ khác ít kinh nghiệm cùng nhau trực chung, chỉ cần hai người ở chung một chỗ là tốt rồi.

Dù sao đây chỉ là phòng cấp cứu, cơ bản không kiểm tra bệnh nặng, chỉ thường hay điều trị bệnh nhẹ mà thôi, chưa từng yêu cầu phải có kỹ thuật.

Với bất mãn của Triệu Chí Hằng, Tiết Ngọc Dương cũng không để ý mấy, nhưng thật ra trước sự mất tích ly kỳ của cô gái trẻ tuổi kia làm hắn không yên tâm. Bởi vì Lưu Huyên và các y tá đều tìm trong ngoài bệnh viện hết, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của cô gái đó.

Đồng thời điều sợ hãi nhất chính là, xem lại camera giám sát trong hành lang bệnh viện hoàn toàn không nhìn thấy cô gái xuất hiện và biến mất.

Nói trắng ra, ngay cả người đàn ông đưa cô gái vào kia, trong camera giám sát vẫn duy trì tư thế bế người, nhưng nhìn lại trong ngực của anh ta... lại không có bất kỳ người nào cả!

“Thật sự đã gặp quỷ rồi!”

Trong lòng Tiết Ngọc Dương nghĩ như vậy, ánh mắt mang theo vài phần sợ hãi nhìn thoáng qua váy trắng được hắn đặt trong ngăn tủ kia.