Dịch: Khả Phương | Biên: Hàn Phong Vũ
Cơm nước xong cũng đã khuya, đêm nay Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ đều không thể trở về, đành ngủ lại trong phòng Ngô Địch một đêm, cho đến chiều ngày hôm sau họ mới trở về.
Lúc gần đi, Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ đều dặn dò hai người cẩn thận, nhất là Triệu Tĩnh Thù, cô không yên lòng với Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt trong chuyến hành trình đến đệ nhị vực này, dù sao hiện tại, đệ nhị vực đã vượt ra khỏi phạm vi sức mạnh của bọn họ.
Mà ngay cả quản lý cấp cao có đến đó, cũng phải nơm nớp lo sợ rất nhiều, vì tới nơi như vậy không biết có thể sống sót quay về hay không.
Lãnh Nguyệt cũng không có phát biểu gì nhiều về chuyến đi này, dáng vẻ có chút hoàn toàn không để ý, về phần Hạ Thiên Kỳ cũng không lo lắng quá nhiều, dù sao có Ngô Địch dẫn dắt, vả lại cũng không phải đi thực hiện sự kiện của Minh Phủ ủy nhiệm ở đệ nhị vực, cho nên rốt cuộc ở đó xảy ra tình huống gì cũng chưa biết được.
Dù sao những người như Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, cho dù có hơn một người, trong lòng chắc chắn có sợ hãi, nhưng họ vẫn hiếu kỳ với lĩnh vực mà họ chưa từng biết nhiều hơn.
Những quản lý cấp cao đều ra vào nơi đó, có lẽ cấp ác quỷ cũng không cho là khu vực thần bí, đến cuối cùng có thứ gì, tồn tại thứ gì, tất cả thứ đó đều làm trong lòng bọn hắn rất muốn biết.
Thấy mình như hoàng thượng không vội thái giám đã gấp, Triệu Tĩnh Thù cũng không nói gì thêm nữa, về phần Sở Mộng Kỳ thì hoàn toàn không lo lắng, luôn miệng la hét chờ bọn hắn trở về, nhất định phải nói kỹ càng chuyện xảy ra tại đệ nhị vực.
Chờ sau khi Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ rời khỏi, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt mới khôi phục lại trạng thái chung trước đó của mình, hai người ai cũng không tìm ai, những việc cần làm đã làm xong, luyện tập cũng đã luyện, giờ họ nên ngủ một chút.
Như suy nghĩ trước đó của Hạ Thiên Kỳ, thời gian Ngô Địch đi lần này ròng rã suốt hai ngày, mãi đến thời gian bọn hắn hẹn trước đi đến đệ nhị vực, Ngô Địch mới khoan thai xuất hiện.
Sau khi trở về, không nói hai lời, thậm chí nghỉ ngơi cũng không nghỉ, nhắc Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt mang theo đồ đạc đã chuẩn bị cẩn thận lập tức xuất phát.
Nghĩ đến lúc tham dự sự kiện ngẫu nhiên, bọn hắn không cần đi đâu cả, chỉ cần đường hoàng chờ đợi, chờ sự kiện bắt đầu sau đó sẽ tự động dịch chuyển bọn hắn. Lần này đi đệ nhị vực, vốn dĩ Hạ Thiên Kỳ cho cũng chỉ là dạng này, nhưng xem ra thật sự không phải là dạng này.
Vượt qua đỉnh núi hoang, mở cửa xe ngồi vào trong, rốt cục Hạ Thiên Kỳ vẫn nhịn không được hỏi Ngô Địch một câu:
"Ngô lão đại... Chúng ta vẫn đi đệ nhị vực sao?"
"Nói nhảm, không đi thì chú mày nghĩ anh đây không ra tay giúp đỡ nữ thần nhà anh sao, còn quay trở về để theo dõi chú mày nữa!"
Ngô Địch có vẻ rất khó chịu với câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ, không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được, nhất định gã đã đụng phải một bộ mặt xám xịt khó coi của Lương Nhược Vân.
Hạ Thiên Kỳ nhếch miệng không hỏi, hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của Ngô Địch, Ngô Địch nói hắn lái xe vào đường lớn Lữ Thuận, chờ đến chỗ đó mới nói tiếp.
Đợi Hạ Thiên Kỳ vừa đạp xuống chân ga, Ngô Địch nghiêm túc dặn dò bọn họ một câu:
"Lần này dẫn theo các chú đi đệ nhị vực, hẳn các chú cũng có thể nghĩ đến, là chủ ý của nữ thần nhà anh, nói là để cho các chú đi mở mang kiến thức một chút, trong lòng đã có cân nhắc.
Nhưng với các quản lý cấp cao trở xuống mà nói, đệ nhị vực là thuộc về cơ mật, trên thực tế không đến quản lý cấp cao, mà ngay cả những chuyện có liên quan đến đệ nhị vực cũng không nên cho các chú biết.
Các chú có thể nghe hiểu ý tứ của anh là thế nào không? Quản cho tốt cái miệng của các chú, chỉ cần các chú nhớ kỹ đệ nhị vực như thế nào là được, đừng quay về đi tuyên dương khắp nơi.
Trừ phi chú mày muốn phá tan hy vọng của một số người liều mạng trưởng thành.”
Nghe những lời đó của Ngô Địch, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy sau lưng lành lạnh, cái lạnh này cũng không phải do lời cảnh cáo bọn họ biết điều mà giữ mồm giữ miệng của Ngô Địch, mà là câu cuối cùng kia: “Trừ phi chú mày muốn phá tan hy vọng của một số người liều mạng trưởng thành.”
Người nào sẽ vứt đi mạng sống của mình, chắc chắn đó là người hoàn toàn không nhìn thấy được hy vọng, mà trong Ngô Địch, hoặc trong mắt của bọn hắn, đệ nhị vực chính là nơi như vậy.
Trên đường đi đều tưởng tượng đến những chuyện xảy ra tại đệ nhị vực, không bao lâu sau, Hạ Thiên Kỳ đã lái xe đến nơi Ngô Địch nói: Đường Lữ Thuận.
"Tìm chỗ nào đó dừng xe lại đi.”
Tấp vào ven đường, Ngô Địch chờ Hạ Thiên Kỳ dừng hẳn lại, sau đó ba người lần lượt mở cửa xe đi ra.
Trước đây, Hạ Thiên Kỳ đi đường Lữ Thuận rất nhiều lần, ở đây tụ tập nhiều khu dân cư nhỏ, một vài ông lão, bà lão tay đẩy theo xe vịn, đang thảnh thơi tản bộ ở vùng lân cận, hoàn toàn nhìn không ra nơi này và đệ nhị vực nguy hiểm khác thường có liên quan gì với nhau.
Lãnh Nguyệt cũng có chút nghi ngờ về nơi này, đến khi Ngô Địch chỉ vào tòa nhà chung cư đối diện nói:
“Đó là lối vào đệ nhị vực, một hồi anh sẽ mở ra cho các chú vào trong.”
“Ây... Chẳng lẽ anh chỉ phụ trách mở ra thôi sao?”
"Anh đây cũng phụ trách đi cùng các chú, nhưng chỉ đến đây mà thôi, cuối cùng có thể sống sót đi ra hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào bản lãnh của các chú.
Tốt hơn hết các chú đừng nhiều lời, anh không có nhiều thời gian, đi qua nhanh lên."
Ngô Địch ở phía sau hối thúc như quỷ đòi mạng, không ngừng thúc giục hai chân như rót chì của Hạ Thiên Kỳ đi mau, mà hiện tại hắn cũng chắc chắn là đi không vui, vì chuyện này cơ bản là nói đùa, hắn vốn cho Ngô Địch sẽ theo bảo vệ bọn họ, kết quả nghe ra ý tứ của Ngô Địch, gã hoàn toàn chỉ là người dẫn đường, dẫn đến đây xong coi như gã không còn chuyện gì nữa.
“Hẳn quản lý Lương sẽ để anh đi theo bảo vệ chúng tôi, dù sao thực lực của chúng tôi vẫn chưa đủ để đi đệ nhị vực, chuyến đi này và quản lý dẫn bọn tôi đi tham dự sự kiện cấp đoàn đội khác nhau chỗ nào?”
Chuyện này liên quan đến tính mạng, coi như Ngô Địch không muốn nghe, hắn cũng nhất định phải nói.
“Chú mày đừng hỏi anh, đều là do nữ thần sắp xếp cả, chuyện này anh không quyết được. Dù sao các chú cũng phải tận lực đi, mặt khác đây là lần đầu tiên các chú đến đó, lại là ở vị trí gần ranh giới, sẽ không vào trong, cho nên nếu vận may tốt hẳn là vẫn có thể sống sót trở ra.”
Hạ Thiên Kỳ thề, hắn ghét nhất nghe được những câu như “có khả năng”, “hẳn là vậy”, “có lẽ vậy”, những câu này như có lệ, hoàn toàn không hề có chút bổ ích nào, bởi vì có nói cũng như không nói.
Có điều Ngô Địch nói như vậy, trong lòng Hạ Thiên Kỳ càng dễ chịu hơn, có vậy hắn mới không tin Lương Nhược Vân lại phá lệ ném bọn họ vào đệ nhị vực, sau đó chờ xem bọn họ bị đùa chơi cho đến chết đâu.
Hạ Thiên Kỳ biết rõ, tầm quan trọng của hắn và Lãnh Nguyệt với Đệ tam Minh Phủ như thế nào, với Lương Nhược Vân mà nói, bọn họ là niềm hi vọng chấn hưng Đệ tam Minh Phủ. Đương nhiên, chấn hưng và hủy diệt lại có quan hệ ngang nhau, dù sao khả năng gây họa của bọn họ cũng không tầm thường.
Đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ đều muốn giết chết bọn họ, nên Lương Nhược Vân đào tạo bọn hắn chẳng những bỏ hết cả vốn liếng, càng về sau rất có thể mất cả chì lẫn chài tiền đặt cược.
Nếu đổi thành người bình thường tuyệt đối sẽ không dám chơi như vậy.
Suy nghĩ mãi, Hạ Thiên Kỳ cũng không tìm được lý do Lương Nhược Vân sẽ hại bọn hắn, dần trở nên yên lòng, toàn bộ xem như lần đi đệ nhị vực là một lần khảo nghiệm đặc biệt của Lương Nhược Vân dành cho bọn hắn.
Với sự kiện bình thường, bọn họ đều dốc hết toàn lực, cảnh giác liên tục, chứ nói chi đối mặt với đệ nhị vực.
Đi vào hành lang khu dân cư, Ngô Địch nâng cổ tay lên, một chùm sáng vi diệu từ đó bắn ra, tiếp theo, hành lang ban đầu đột nhiên hóa thành một cái hắc động vô cùng thâm sâu.
“Vào trong đi.