Dịch: Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ còn chưa từng thấy Ngô Địch có thời điểm nghiêm túc như vậy, cái này không khỏi khiến hình tượng của Ngô Địch trong lòng hắn cao lớn thêm vài phần.
"Ngô lão đại, tôi đột nhiên cảm thấy hôm nay anh đặc biệt đẹp trai."
Hạ Thiên Kỳ tận dụng mọi cơ hội, vội vàng nịnh bợ một câu.
"Anh đây có ngày nào không đẹp trai? Người đời cười ta quá điên khùng, ta cười các ngươi nhìn không thấu, đây là một loại cảnh giới của cuộc sống, chú mày biết cái gì?"
Được Hạ Thiên Kỳ khen một câu, Ngô Địch lại khôi phục bộ dạng vô lại lưu manh trước kia, Hạ Thiên Kỳ cười ha hả trong lòng, thừa dịp hiện tại Ngô Địch còn có tâm tình, vội vã hỏi chính sự:
"Lúc ở đệ nhị vực, tôi thấy trên sông máu có một thứ gì đó như đồng hồ vinh dự, đó là phần thưởng sao?"
"Là phần thưởng, trước kia anh chưa nói với chú sao, sau khi đi vào đệ nhị vực sẽ không có phần thưởng của Minh Phủ, vì toàn bộ phần thưởng trong đệ nhị vực sẽ có trong sự kiện linh dị.
Loại phần thưởng có hình dáng đồng hồ vinh dự, chính là phần thưởng chấm điểm, mỗi một cái ít nhất đều là cấp ưu tú, nếu là hai đồng hồ vinh dự ở cùng một chỗ, đó chính là chấm điểm cấp hoàn mỹ.
Nếu trên đồng hồ vinh dự còn có con số, đó chính là phần thưởng điểm vinh dự, trong đệ nhị vực thấp nhất đều là 15 điểm vinh dự.
Nếu vận may của chú đủ tốt, thậm chí mỗi lần sự kiện đều có thể giành được phần thưởng 50 điểm vinh dự trở lên, những thứ này toàn dựa vào thời cơ cá nhân.
Có điều phần lớn, phần thưởng điểm vinh dự lớn một chút đều ở khu vực phổ biến của đệ nhị vực, chú thấy được người khác cũng thấy được, nên muốn có được chỉ có thể dựa vào cướp.
Kỳ thực nhắc tới thì nơi nào cũng như nhau, trong hiện thực nhỏ của chúng ta đây, ba nhà Minh Phủ vì chút tài nguyên mà đánh nhau mẻ đầu cướp đoạt, chớ nói chi trong đệ nhị vực, phần thưởng nằm ở nơi đó, càng là đoạt tới đầu rơi máu chảy.
Lần này chú vào trong dạo một vòng, mới có thể hiểu đệ nhị vực là nơi thế nào, gọi địa ngục là còn nhẹ."
"Ừm, ở đó thật không phải là nơi người có thể ở. Có điều người chết vì tiền, chim chết vì cái ăn, vì lợi ích tự giết hại lẫn nhau cũng thuộc về nhân chi thường tình, dù sao trong Minh Phủ cũng không có ai hiền lành."
Lúc Hạ Thiên Kỳ nói những lời này, theo bản năng gạt Lãnh Nguyệt ra ngoài, mặc dù trong thời gian hơn một năm gần đây, Lãnh Nguyệt có thay đổi tương đối lớn, nhưng nếu nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, người ta chính là có sửa đổi thế nào đi nữa vẫn là chính nhân quân tử, làm thế nào cũng không thay đổi được chính là loại tiểu nhân thế tục này như hắn.
"Lời này coi như chú nói đúng, nhất là người có thể đi vào đệ nhị vực, ai cũng không phải giẫm đạp thi thể mà sống sót.
Minh Phủ mặc dù đối kháng quỷ vật, quỷ vật cũng là kẻ địch chung của mỗi người, lẽ ra mỗi người nên liên thủ cùng nhau tiêu diệt quỷ vật, quy luật là quy luật như vậy, trong lòng mỗi người đều rõ ràng, thế nhưng có mấy người sẽ dựa theo quy luật này làm việc?
Người chỉ có lúc thua thiệt mới có thể giảng đạo lý."
"Quả thực là như vậy, thế nhưng các cấp cao của Minh Phủ có vẻ như cũng không phản đối tranh đấu giữa các Minh Phủ,:
"Chú chỉ nói đúng phân nửa, không phải không phản đối, mà là không ủng hộ cũng không phản đối.
Loại chuyện này có gì có thể phản đối? Có cạnh tranh tàn khốc, có tàn khốc áp bức mới có trưởng thành nhanh nhất. Nếu tất cả mọi người đều là anh không cướp, tôi không tranh, vậy thì tổng thế sức mạnh của Minh Phủ cũng cứ như vậy, rất khó có tính đột phá.
Chỉ cần không phải là tranh đấu "quá kịch liệt", người phía trên cũng sẽ không ngăn cản. Huống chi có kẻ thù quỷ vật này, tranh đấu giữa Minh Phủ cũng sẽ không quá mức gay gắt.
Cho dù bây giờ những cấp cao thật sự kia đều ở trong đệ tam vực, cũng không ai đi quản cái cục diện rối rắm phía dưới.
Ngoại trừ một "Boss" có thể tồn tại cũng có thể không tồn tại kia ra, mỗi một người trong Minh Phủ đều là người làm công, cầm tiền của mình, làm chuyện của mình là được rồi, nhân viên phía dưới có thế nào, ai mà ăn no rửng mỡ đi lo lắng."
Nói tới đây, có lẽ nghĩ tới Lương Nhược Vân, Ngô Địch không khỏi bổ sung một câu:
"Dĩ nhiên, chắc chắn không thiếu loại người một lòng vì nhân viên phía dưới, người tốt biết suy tính vì đại cục như lãnh đạo, chỉ là do với toàn bộ hoàn cảnh lớn mà nói, như phượng mao lân giác* vậy.
*Phượng mao lân giác: Lông phượng sừng lân, ý nói như bảo vật quý hiếm.
Tự cô ấy cũng biết một điểm này, chỉ bằng vào một mình cô ấy thì không cách nào xoay chuyển, thậm chí là thay đổi tình trạng hiện nay.
Cho nên cô ấy vẫn luôn làm xong việc của mình mà thôi."
Ngô Địch càng nói về Lương Nhược Vân, cái loại sùng bái càng thêm sâu nặng, Hạ Thiên Kỳ nghe mà có chút nổi da gà, có điều cũng không trách Ngô Địch lại như vậy, dù sao bất kể tướng mạo hay khí chất, hay trên đối đãi làm việc, Lương Nhược Vân đều rất khó có thể để người chọn mắc lỗi.
Cảnh giới của hắn sợ là rất khó đạt tới độ cao như Lương Nhược Vân, có điều loại thái độ chỉ làm tốt phần mình này của Lương Nhược Vân, cũng là vô cùng đáng cho hắn học tập, kỳ thực Lãnh Nguyệt cũng không khác người như vậy là bao, rất nhiều chuyện mặc dù biết rõ gần như khó mà hoàn thành, nhưng anh ta vẫn đi cố gắng làm.
Người như vậy anh nói hắn ngốc đi, thế nhưng kỳ tích thông thường đều do loại người này sáng tạo, anh nói hắn không ngốc đi, nhưng làm nhiều chuyện hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy rất ngốc.
Hạ Thiên Kỳ rút hai điếu thuốc trong bao thuốc lá, đưa cho Ngô Địch một điếu, chính hắn cũng ngậm lên môi. Nghĩ tới buổi trưa hắn muốn xin thuốc từ Ngô Địch, Ngô Địch không cho hắn, Hạ Thiên Kỳ lại cố tình nói với Ngô Địch:
"Ngô lão đại, anh biết cái gì gọi là cảnh giới không? Đó chính là anh không cho tôi, mà tôi vẫn lấy ra cho anh, cái này gọi là làm cảnh giới."
"Phải không? Vậy mà chú lại có cảnh giới thế này, đây cũng là không cần anh giúp chú cái gì, vốn là anh còn muốn chỉ dẫn cho anh về quỷ vực, hiện tại xem ra không cần thiết."
"Đừng mà, tôi thừa nhận vừa rồi là tôi đang giả vờ, Ngô lão đại là một người có cảnh giới như vậy, tự nhiên sẽ không so đo với người hay giả vờ."
"Chú thật đúng là nói sai rồi, anh cũng thích giả vờ tính toán."
"..."
Hạ Thiên Kỳ tốn hết một trận nịnh nọt, mới để cho Ngô Địch quay lại trên trong điểm nói chuyện trời đất của bọn họ.
Búng đầu lọc thuốc lá ra rất xa, Ngô địch kéo tấm thảm đắp trên người mình xuống, sau đó nói với Hạ Thiên Kỳ:
"Ngay tại đây, thả quỷ vực của chú mày ra."
"Ở chỗ này có được không?"
"Nói nhảm nhiều vậy! Quỷ vực là vô hình, cũng không phá hủy nhà cửa."
Hạ Thiên Kỳ gật đầu đáp ứng, sau đó lấy mình làm nguyên điểm, thả ra một quỷ vực hình tròn có bán kính 10 thước.
"Thử thay đổi hình dáng quỷ vực anh xem một chút."
"Tôi không, làm sao thay đổi?"
"Xem bốn phía quanh quỷ vực của chú là vô số điểm, sau đó khẽ động một điểm trong số đó, khiến quỷ vực biến hình."
Ngô Địch ở bên không nhịn được hướng dẫn Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ dựa theo lời của Ngô Địch thử lặp đi lặp lại mấy lần, lúc này mới chậm rãi đưa quỷ vực vốn là hình tròn, biến thành hình quả trứng.
Có chút cật lực làm xong những chuyện này, Hạ Thiên Kỳ lại nhớ ra cái gì đó, hỏi:
"Vì sao tôi chỉ có thả quỷ vực ra nhiều nhất hai lần, đồng thời một lần so với một lần phạm vi còn nhỏ hơn?"
"Mỗi người đều như vậy cả. Có điều có thể thả quỷ vực mấy lần cũng không quan trọng, làm sao khiến quỷ vực của mình trở nên kiên cố mới là quan trọng.
Nếu không thì quỷ vực của chú làm như da mặt, va chạm mấy cái đã nát bấy, chú chính là có thể thả ra một vạn lần cũng không dùng được, kết quả vẫn là bị phá ra thôi."