Dịch: Hàn Phong Vũ
"Sát hạch của mỗi người đều không giống nhau, cho nên trên phương diện này tôi cũng không cách nào giúp anh cái gì.
Có điều anh có thể tham khảo là, sự kiện sát hạch đơn giản chia thành hai loại, một loại là chạy trốn, một loại là diệt trừ quỷ vật.
Quỷ vật phải đối mặt trong cái trước sẽ là quỷ vương, sẽ như sự kiện ngẫu nhiên, được truyền tống tới một vị trí ở đệ nhị vực.
Còn cái thứ hai, thông thường sẽ đối mặt với ác quỷ, như sự kiện xảy ra ở thế giới hiện thực.
Nên muốn xác định sự kiện sát hạch của mình thuộc về loại nào, chỉ cần lúc sự kiện mở ra nhìn xem bản thân đang ở đâu sẽ rõ ràng.
Nếu không ở hiện thực, vậy thì chỉ cần cố gắng chạy trốn là được, ngược lại, anh nhất định phải diệt trừ quỷ vật."
Mặc dù Lương Nhược Vân không thể giúp được gì cho Hạ Thiên Kỳ trong sát hạch, nhưng trên thực tế những lời cô nói này, với Hạ Thiên Kỳ đã là giúp đỡ rất lớn.
Ít nhất khiến hắn hiểu được đại khái loại hình sự kiện sát hạch, không còn là không hiểu ra sao.
"Biết được những điều này là đủ rồi, còn lại nói trắng ra là tự xem mệnh tôi thế nào."
Lương Nhược Vân nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, vẫn hỏi rất chính thức:
"Còn vấn đề gì không?"
"Tạm thời đã không còn."
Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một chút, cuối cùng thở dài lắc đầu.
"Ừm, nếu còn vấn đề gì có thể dùng điện đàm báo tin cho tôi biết, đoạn thời gian sắp tới đây tôi cũng không ở lại nơi này.
Được rồi, anh có thể đi về."
Lương Nhược Vân nói xong lập tức hạ lệnh đuổi khách với Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ gật đầu tuân mệnh, cũng không có tâm tình ở lại lâu, xoay người đi ra khỏi phòng hội nghị, tiếp theo đi xuống lầu.
Đi ra khỏi văn phòng Hoàng Kim, chuyện đầu tiên Hạ Thiên Kỳ làm chính là gọi điện thoại cho Triệu Tĩnh Thù:
"Này Tĩnh Thù, bây giờ cô nhìn quyền hạn viên chức của cô xem, có phải có thêm một cái không."
"A, tôi xem một chút."
Nghe tiếng Hạ Thiên Kỳ có chút nóng nảy, Triệu Tĩnh Thù cũng không hỏi nhiều, lát sau lại có chút kinh ngạc hỏi:
"Trong quyền hạn của tôi có thêm một cơ hội có thể được quản lý cấp cao cứu viện, đây là chuyện gì xảy ra?"
"Tôi trao lại quyền hạn này cho cô, còn một tháng nữa tôi phải tham dự sát hạch quản lý cấp cao, mà trong một tháng này Minh Phủ sẽ không phát ra bất cứ sự kiện gì cho tôi, nên quyền hạn này ở chỗ tôi coi như trở thành phế thải, cảm thấy quá đáng tiếc, cho nên để Lương Nhược Vân chuyển cho cô."
"Thiên Kỳ anh có phải đồ ngốc không, trước kia anh đã làm gì, vì sao không cần tới chứ."
Sau kinh ngạc ngắn ngủi, Triệu Tĩnh Thù lại nói tới Hạ Thiên Kỳ.
"Trước kia tôi vốn định giữ tới sự kiện sát hạch quản lý cấp cao lại dùng, kết quả Lương Nhược Vân nói cho tôi biết không dùng được, cho nên giao lại cho cô."
Hạ Thiên Kỳ có thể nói là một chút màu mè cũng không thêm vào, vì hắn và Triệu Tĩnh Thù ở cùng nhau, cũng thật sự không cần để cho Triệu Tĩnh Thù biết ơn mình cái gì, vẫn luôn là có sao nói vậy.
"Được rồi, có điều nếu anh đổi lại một cách nói khác, có lẽ tôi sẽ vui vẻ hơn."
Triệu Tĩnh Thù trêu chọc Hạ Thiên Kỳ một câu, Hạ Thiên Kỳ cũng cười hắc hắc mấy tiếng trong điện thoại:
"Không tán gẫu vô dụng với cô nữa, nếu không lấy hiểu biết của cô với tôi, tôi cũng không lừa được cô, trái lại còn có thể tổn hại hình tượng vô cùng cao lớn của tôi trong lòng cô."
"Anh ngừng đi, nói tới lại chém gió.
Nói tiếp, anh trở về từ đệ nhị vực khi nào, tôi còn tưởng anh còn ở đó chứ."
Lúc nói đến đây, ngữ khí Triệu Tĩnh Thù rõ ràng có chứa trách cứ, có lẽ hai ngày này lo lắng không ít cho bọn họ.
"Tôi là ngủ tới xế chiều mới tỉnh, sau đó bị Ngô Địch báo lại Lương Nhược Vân tìm tôi, cho nên tôi còn chưa kịp nói cho cô biết, đã lo lắng không yên tới văn phòng Hoàng kim, bây giờ đã ra khỏi đó rồi."
"Anh đã nói như vậy, tôi cũng không truy cứu, vậy Lãnh Nguyệt đâu?"
"Hắn còn có thể có chuyện gì, vẫn khỏe. Vậy được, trước hết tôi không nói với cô nữa, vì lý do an toàn, tôi lái xe quay về trước.
Ngày mai nếu cô không có việc gì, thì có thể tới bên này thăm chúng tôi một chút."
"Được, vừa vặn hai ngày này Mộng Kỳ đi tham gia sự kiện, trong nhà cũng chỉ có một mình tôi, chờ cũng quá nhàm chán."
Cúp điện thoại của Triệu Tĩnh Thù, sau đó Hạ Thiên Kỳ cũng không đi dạo loanh quanh nữa, mà lái xe quay lại nơi ở của Ngô Địch.
Chờ lúc hắn quay lại trời đã tối, vậy mà Ngô Địch vẫn còn nằm trên ghế bập bênh trong sân nhỏ, chỉ là so với lúc hắn đi, trên người đắp thêm một tấm chăn màu xám tro.
"Mặt trời xuống núi cả rồi, sao anh còn nằm đây?"
"Anh đây hứng ánh trăng còn không được sao, chú xem cái bộ mặt bực bội kia của chú, có phải nghe được tin tức không hay không?"
Ngô Địch liếc Hạ Thiên Kỳ một cái, không nhịn được nở nụ cười đê tiện.
"Ngô lão đại quả nhiên thần cơ diệu toán, một tin tốt cũng không có, duy nhất coi là tin tốt, chỉ sợ là lãnh đạo đã giải quyết xong phiền phức ở đệ nhị vực rồi, bây giờ tôi có thể rời khỏi chỗ anh."
"Nhóc con chú mày nói ra lời này không có lương tâm, uổng cho anh còn thu nhận chú, lúc đầu nên ném con sói mắt trắng* chú mày ra ngoài, để bị mấy tên khiến kiếp Thẩm Hoành Viêm kia biến thành cương thi."
*Sói mắt trắng (Hán - Việt: bạch nhãn lang): ý chỉ những người lạnh lùng vô ơn vô nghĩa (internet).
Ngô Địch có chút không vui ngồi dậy trên ghế bập bênh, đôi mắt không lớn liên tục đảo qua trên người Hạ Thiên Kỳ.
"Tôi nói đùa thôi, thật ra trong lòng tôi rất rõ ràng, anh đã làm rất nhiều cho tôi và Lãnh thần, trong lòng chúng tôi đều biết, cũng rất biết ơn anh."
Hạ Thiên Kỳ thu lại vẻ cười cợt trên mặt, ánh mắt chân thành nhìn Ngô Địch, những lời này thật ra hắn đã sớm muốn nói với Ngô Địch.
"Đừng có nhìn anh như vậy, anh thấy thật ghê tởm, Ngô Địch anh đây làm việc chưa bao giờ thẹn với lương tâm, cũng không cần các chú báo đáp cảm kích, chỉ cần một tâm tình.
Gặp các cậu nhìn thuận mắt, cho nên giúp các cậu một tay, chỉ vậy thôi, các cậu cũng không cần nghĩ nhiều trong lòng như vậy, bản thân sống ngay thẳng là được."
Ngô Địch nói xong mấy câu cùng mình không được tự nhiên kia, lại vội vàng tìm đề tài nói:
"Đúng rồi, tên đầu gỗ trong kia đã dời vào trong núi, trong mấy ngày tới, cậu ta sẽ đi tới chỗ lãnh đạo, lãnh đạo và cậu ta đều là khí thuật sư gì gì kia trong người có thuật pháp, hướng dẫn đầu gỗ kia một thời gian, hẳn là mạnh hơn nhiều so với cậu ta ngày ngày tự ngược mình."
"Lãnh đạo muốn chỉ bảo Lãnh thần sao? Cái này thật quá tốt!"
Nghe Lãnh Nguyệt được Lương Nhược Vân chỉ bảo, Hạ Thiên Kỳ tức khắc cười vui vẻ, đây coi như là tin tức tốt nhất hắn nghe được trong ngày hôm nay.
"Là cậu ta tới chỗ lãnh đạo, không phải cậu đi, tên nhóc cậu kích động cái đ*o."
"Anh ta là bạn của tôi mà, anh ta có thể có cơ hội này, tôi đương nhiên vui vẻ thay anh ta, kỳ thực Lãnh thần rất không dễ dàng, về mặt tập luyện chịu khó hơn nhiều so với tôi.
Cho nên tôi có thể đi vào bước nhanh như vậy, một mặt nguyên nhân là có anh ở bên cạnh chỉ bảo, thế nhưng Lãnh thần vẫn dựa vào chính anh ta."
"Chỉ cần người chịu nỗ lực, giành được cơ hội cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu không phải xem chú là vốn quý, anh cũng lười chỉ bảo chú, chú và đầu gỗ kia hai người cùng nhau hợp tác, với các cậu mà nói cũng là chuyện tốt, hỗ trợ nhau trưởng thành, như vậy trong tương lai bên cạnh cũng có thể có một trợ lực mạnh mẽ."