Ác Linh Quốc Gia

Quyển 21 - Chương 33: Cứ mất như vậy?




Dịch: Hàn Phong Vũ

Lái xe, Hạ Thiên Kỳ chạy một mạch tới văn phòng Hoàng Kim nằm ở trung tâm thành phố Phước Bình.

Mỗi một lần đi tới nơi này, Hạ Thiên Kỳ đều có cảm nhận hoàn toàn bất đồng với những lần trước, có thể nói theo thực lực của hắn càng mạnh, thứ tiếp xúc được càng nhiều, lại càng cảm nhận được sự đáng sợ của Minh Phủ.

Nếu không phải Ngô Địch nói cho bọn họ biết, nói thế giới hiện thực mà bọn họ đang sống đây, tồn tại với số lượng đếm không hết, hắn thật đúng là sẽ không tin tưởng một số cách kiến giải về không gian.

Cái này mặc dù đã bị các nhà khoa học nói ra càng ngày càng nhiều, thế nhưng phần lớn người đều như hắn, nhiều nhất chỉ tin tưởng một phần.

Đón thang máy đi tới độ cao cao nhất thang máy có thể lên tới, sau đó hắn lại thông qua thang lầu đi tới tầng chót văn phòng Hoàng Kim thật sự.

Nhận thức về tồn tại của văn phòng Hoàng Kim, chỉ có trong đầu người được Minh Phủ chọn trúng mới xuất hiện, người bình thường hoàn toàn không biết thành phố Phước Bình còn có một nơi gọi là văn phòng Hoàng Kim.

Nói chính xác, văn phòng Hoàng Kim không giác nào một không gian do quỷ gương sáng tạo, người bình thường thấy một dạng, sau khi người như bọn họ đi vào lại thành một dạng khác.

Tầng chót của văn phòng Hoàng Kim, là nơi gặp mặt tổ chức hội nghị trong ngày thường của quản lý cấp cao, cũng chỉ có tới cấp quản lý mới có thể thấy, nhân viên bình thương hoàn toàn không biết, trên đầu bọn họ vẫn còn một tầng.

Đẩy cửa phòng họp ra, Hạ Thiên Kỳ liếc mắt một cái đã gặp Lương Nhược Vân mặc một bộ đồ jean ngồi trong phòng họp, vẫn phong hoa tuyệt đại như ngày nào.

"Quản lý Lương."

Sau khi đi vào, Hạ Thiên Kỳ lễ độ đánh tiếng chào hỏi Lương Nhược Vân, tim cũng không khống chế mà điên cuồng nhảy loạn.

"Ngồi xuống trò chuyện."

Lương Nhược Vân cười một tiếng bình dị gần gũi, nhìn Hạ Thiên Kỳ ngồi đối diện cô như có điều suy nghĩ, sau đó hỏi:

"Cảm giác ở đệ nhị vực thế nào?"

"Ngoài không bao giờ muốn đi lần thứ hai ra, cái khác đều tốt vô cùng."

"Trái lại anh cũng rất biết hình dung."

Lương Nhược Vân không khỏi bị câu trả lời của Hạ Thiên Kỳ chọc cười, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ nhìn thẳng Lương Nhược Vân, thật là từ đầu tới tận ngón chân đều bị người đẹp này hấp dẫn.

"Dù sao tài hoa rõ ràng ở đó, chút khả năng hình dung này vẫn phải có."

Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn trở thành cái loại tục nhân t*ng trùng thượng não như Ngô Địch, cho nên vội vàng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt không khỏi liếc về phía nơi khác.

"Biểu hiện của các anh, Ngô Địch đã nói lại với tôi rồi, không quá khác biệt với dự liệu của tôi, thực lực của anh và Lãnh Nguyệt đã vô cùng gần cấp ác quỷ.

Nhưng mặc dù như thế, các anh cũng không cần kiêu ngạo, vì cấp ác quỷ trong Minh Phủ cũng chỉ là tầng thứ trung bình trong Minh Phủ, người có thể tiêu diệt anh, quỷ có thể giết chết anh, nhiều tới đếm không hết.

Cho các các anh trưởng thành còn rất xa mới đủ."

Mặc dù trong lời nói Lương Nhược Vân dùng từ "các anh", nhưng trên thực tế ở nơi này cũng chỉ có một mình hắn, cho nên nếu nói "các anh", thật ra là nói với chính hắn, dù sao loại biến thái cuồng luyện tập như tên Lãnh Nguyệt kia, không có bất cứ tâm tư nào khác, một lòng chỉ muốn trở nên mạnh mẽ giết quỷ cứu người, hoàn toàn không cần Lương Nhược Vân nhắc nhở cái gì.

Trái lại loại nhỏ mọn một đống lớn này như hắn, là một đại tục nhân điển hình, giống như học sinh cần phải có giáo viên như Lương Nhược Vân giáo dục, cuối cùng vẫn cần ở bên thường xuyên nhắc nhở.

"Tôi biết, tôi cũng sẽ không lười biếng, trừ phi tôi còn sống là được."

Hạ Thiên Kỳ cũng biểu hiện rõ thái độ của mình, đương nhiên hắn cũng rõ ràng Lương Nhược Vân là có lòng tốt,dù sao lời như vậy, lấy tư cách như Lương Nhược Vân đây mà nói, là có thể không nói ra.

Lương Nhược Vân thấy Hạ Thiên Kỳ tỏ thái độ, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ, tiếp tục nói:

"Không biết Ngô Địch có đề cập với anh, đệ nhị vực rốt cuộc là nơi thế nào không."

"Quản lý Ngô chỉ nói một miệng, nhưng cụ thể cũng không nói, tôi cũng không rõ lắm về nơi ấy. Không biết quản lý Lương, có thể nói một chút cho tôi, để tôi cũng có lý giải đại khái."

"Sát hạch quản lý cấp cao của anh còn một tháng lẻ hai ngày, cho nên bây giờ nói rõ cho anh tình hình nơi đó cũng không sao."

"Cũng chỉ còn lại có một tháng lẻ hai ngày sao? Nhanh vậy!"

Nghe được kỳ sát hạch quản lý cấp cao của mình đã vô cùng gần, tâm tình tốt của Hạ Thiên Kỳ tức khắc bị quét đi sạch sẽ, hắn vốn tưởng là dù thế nào thì còn có gần hai tháng, kết quả cũng chỉ còn lại một tháng cuối cùng.

Lương Nhược Vân cũng không quan tâm Hạ Thiên Kỳ bây giờ là cái tâm tình gì, tự mình nói:

"Không gian chúng ta sinh tồn tổng cộng chia thành hai tầng, hạ tầng chính là thế giới hiện thực như anh sinh hoạt bây giờ, loại thế giới thật này cũng không phải duy nhất, mà là có vô số.

Miêu tả đơn giản hơn nữa, chính là loại tồn tại như đệ nhất Minh Phủ, đệ nhị Minh Phủ, đệ tam Minh Phủ, kỳ thực có vô số.

Anh có thể nghe hiểu ý tôi chứ."

"Ách... Nói đúng là loại cấp quản lý này như tôi, kỳ thực giống như rau cải trắng không đáng bao nhiêu tiền đúng không?"

"Vậy phải xem anh được đặt ở đâu, nếu đặt ở thế giới hiện thực, anh vẫn là có sức mạnh không thua kém, nhưng nếu đặt trong đệ nhị vực, có thể anh còn kém cả rau cải trắng.

Vì đệ nhị vực, cũng chính là thế giới thượng tầng tôi nói trước đó, cũng chỉ có một cái.

So sánh mà nói, nơi ấy mới là dáng vẻ thật sự của thế giới này.

Mỗi một người có cấp ác quỷ, một khi trở thành quản lý cấp cao, thì đều có thể đi tới đệ nhị vực tham gia sự kiện.

Cho nên cho dù là nhân viên yếu nhất, cũng có thực lực không thua kém cấp ác quỷ.

Cho nên với Minh Phủ mà nói, cấp quản lý chỉ là một khởi đầu, mà đối với đệ nhị vực mà nói, cấp quản lý cấp cao mới là khởi điểm.

Mỗi một quản lý cấp cao khi đi vào đệ nhị vực, đều sẽ giẫm lên một con đường thuộc về mình.

Con đường này rốt cuộc dài bao nhiêu thì không ai biết được, thế nhưng đầu cuối của nó thì mỗi người bước vào đều biết, chính là đệ tam vực."

"Không phải vừa rồi cô nói, thế giới chia thành thế giới thượng tầng và thế giới hạ tầng sao, vậy còn đệ tam vực là cái gì?"

"Nói thực, tôi cũng không rõ ràng lắm đệ tam vực rốt cuộc là thứ gì, chỉ biết toàn bộ cấp giám đốc cấp cao, thậm chí là tổng thanh tra trở lên đều ở nơi này.

Ban đầu, những người này cũng có thể đi xuyên qua hiện thực thậm chí là đệ nhị vực, thế nhưng trong thời gian hơn một năm gần đây, không một ai trong bọn họ quay về.

Đây đối với Minh Phủ mà nói là một điều bí ẩn, hoặc giả chỉ có khi chúng ta có thực lực đó, hoặc là một ngày nào đó bọn họ quay về mới có thể công bố.

Mà đó cũng không phải thứ anh cần quan tâm bây giờ."

"Nếu quả thực tôi tấn chức đến quản lý cấp cao, có phải sẽ có năng lực xuyên qua hiện thực và đệ nhị vực không?"

"Là vậy không sai, đến lúc đó anh có thể chọn ở lại đệ nhị vực, hoặc là ở lại hiện thực.

Có điều mỗi tháng, anh đều cần đi về phía trước một đoạn trên con đường của mình, sống, hoặc là chết."

Lương Nhược Vân nói tới đây, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, Hạ Thiên Kỳ cũng không có cảm giác gì, chỉ thở dài nói:

"Cho dù có ở hiện thực cũng như vậy, Minh Phủ chọn trúng chúng ta, chắc chắn sẽ không phải nuôi không một bọn bất tài, điểm này tôi rất rõ ràng."