Ác Linh Quốc Gia

Quyển 21 - Chương 32: Lời kêu gọi của Lương Nhược Vân




Dịch: Hàn Phong Vũ

Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không biết mình trở về từ đệ nhị vực thế nào, chì biết sau khi tỉnh lại đã là xế chiều ngày hôm sau, bản thân đang nằm trên giường cũng không hề thoải mái.

Đầu óc còn có chút đau, Hạ Thiên Kỳ ngồi dậy dùng sức day day huyệt thái dương, trong lòng tràn đầy may mắn với chuyến đi tới đệ nhị vực.

Nếu không phải Ngô địch đột nhiên xuất hiện, có lẽ hắn đã vì nuốt chửng ác quỷ mà bị quỷ khí cuồng bạo làm cho phát nổ.

Trên mặt bàn bên giường có đặt hai chai nước thuốc thuật pháp, Hạ Thiên Kỳ nhìn một chút, cả hai chai đều là nước thuốc khôi phục thương thếm không cần nghĩ hắn cũng biết chắc chắn là Lãnh Nguyệt cho hắn, vì Ngô Địch khốn nạn kia mới không chịu tặng đồ cho hắn.

Trên người cũng không để lại bất cứ vết tích bị thương nào, quỷ khí trong cơ thể cũng không giảm bớt quá nhiều, Hạ Thiên Kỳ nhấc thân thể mệt mỏi xuống giường, vừa ra khỏi gian phòng, đã thấy Ngô Địch đang mặc một bộ quần đùi áo cộc, nằm trên ghế bập bênh phơi nắng.

"Nhóc con thật có thể ngủ, xem ra mặt này của chú mày cũng thật không tệ."

Ngô Địch cảm nhận được Hạ Thiên Kỳ, nói bằng giọng lười biếng.

"Tôi đây không phải bị thương, bây giờ đầu còn hơi đau, nếu không có khô lâu mũ giáp che chở, có lẽ cái đầu của tôi đây đã bị con ác quỷ kia nện thành bột phấn."

"Nhóc con chú mày nói ai!"

Ngô Địch tức khắc ngồi dậy trên ghế xích đu, có chút khó chịu nhìn Hạ Thiên Kỳ.

"Tôi nói con ác quỷ kia, chưa nói tới anh. Con ác quỷ kia, là do tôi thực lực chưa tới, nếu không tuyệt đối đánh chết thứ quỷ kia!"

"Thằng nhóc chú có phải biết cái gì hay không?" Ngô Địch tức giận không phát ra được, hàm răng nghiến "kèn kẹt" vang dội.

"Đương nhiên biết chứ, không phải anh tiêu sái xuất hiện, sau đó dễ dàng đánh chết con ác quỷ kia, giải thoát tôi và Lãnh thần giữa lúc nguy nan sao?"

Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên cười một tiếng đê tiện đi tới:

"Lúc đó tuy tôi thấy không rõ, cũng nghe không rõ ràng lắm, nhưng vẫn thấy được khuôn mặt lạnh lùng, và giọng nói đầy hấp dẫn của Ngô lão đại anh đây.

Thật sự không lừa anh, lúc đó trong tinh thần tôi muốn sùng bái kêu to, ai, đáng tiếng thương thế quá nặng, cho nên không có sức để gào thét."

"Đồ nhóc con chú mày cút cho anh, ít nịnh bợ đi!"

Ngô Địch trừng mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, hừ lạnh một tiếng lại lần nữa nằm ườn ra ghế bập bênh.

"Ngô Địch hôm nay không bình thường, mình cũng không trêu chọc gã, sao gã lại chĩa mũi nhọn vào mình như vậy."

Hạ Thiên Kỳ lầm bầm trong lòng mấy câu, nhưng vẫn cười híp mắt nói với Ngô Địch:

"Đại ca Ngô cho tôi điếu thuốc đi."

"Không có!"

"Vì sao không có, tôi vẫn hay thấy, cái này không phải anh đặt trong đũn quần sao!"

"Trong đũn quần của chú mày cũng có, tự lấy của chú mày đi."

"Đại ca Ngô anh đừng ầm ĩ, tôi với anh nghiêm chỉnh nói chuyện đi."

"Không cho chú mày, muốn làm gì thì đi làm đi, đừng có đứng trước mặt anh cản ánh nắng mặt trời, anh không muốn sống trong bóng tối của chú mày."

"Kẹt xỉ, một điếu thuốc anh cũng không cho tôi được!"

Hạ Thiên Kỳ mắng Ngô Địch một câu trong lòng, bĩu môi rồi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra.

Có điều hắn vừa mới rảo bước vào nhà, lại nghe Ngô địch nghĩ tới cái gì mà nhắc nhở hắn:

"Đúng rồi, lãnh đạo có chuyện tìm cậu, cậu nhanh chóng đi tới văn phòng Hoàng Kim một chuyến."

"Phải không? Vậy hai chúng ta cùng đi gặp, vừa vặn tôi làm nền cho anh."

"Lời nói này coi như tiểu tử cậu có lương tâm."

Nghe mấy thứ khác Ngô Địch đều bày ra bộ mặt đáng ghét, thế nhưng vừa nghe nói tới Lương Nhược Vân, gã nhất thời như ăn phải quả hài lòng, hưng phấn khoa tay múa chân.

Nhưng rất nhanh gã lại khôi phục như thường, có chút buồn bực nói:

"Lãnh đạo chỉ cho cậu đi."

"Vậy được rồi."

Hạ Thiên Kỳ giả vờ thở dài, cũng không nghe Ngô địch nói gì nữa, đóng cửa phòng lại.

Vào phòng thay lại một bộ âu phục thoải mái ôm sát người, Hạ Thiên Kỳ hí hửng vuốt vuốt tóc, lại cầm ví tiền và điện thoại di động ra khỏi nhà.

Lúc đi ngang qua Ngô Địch, Hạ Thiên Kỳ nghĩ tới chuyện đệ nhị vực, do dự một chút hỏi:

"Đúng rồi đại ca Ngô, lúc chúng ta vừa mới đi vào đệ nhị vực, cái đoạn như phim ngắn chúng ta xem kia có ích lợi gì?

Vì sao sau khi chúng ta đi vào, còn có kỳ đóng băng năng lực?"

"Đoạn ngắn kia chính là nhắc nhở cậu, quỷ vật ở trong bệnh viện, tìm chỗ trốn xa nó một chút.

Còn kỳ đóng băng, cái này anh cũng không biết.

Có điều anh biết có người biết."

"Ai biết?"

"Nhưng mà anh không nói cho chú đâu."

Ngô Địch kéo một âm rất dài, sau đó có chút không kiên nhẫn thúc giục nói:

"Mau cút, suốt ngày chỉ có chú mày nhiều vấn đề nhất, nói nhảm cũng nhiều nhất."

Hạ Thiên Kỳ liếc Ngô Địch một cái đầy khinh bỉ, Ngô Địch ngược lại cũng không tức giận, lại bổ sung một câu:

"Chờ chú quay lại hẳn nói, anh giúp chú hoàn thiện quỷ vực."

"Nếu không tại sao nói Ngô lão đại anh lương thiện nhất, nói lại thì, quay lại rồi chúng ta trò chuyện tiếp."

Mãi đến khi nghe được câu hứa hẹn của Ngô Địch, Hạ Thiên Kỳ mới vừa đi vừa nhảy rời đi.

"Má nó, mình thật hết ý kiến với đồ khốn này rồi."

Nhìn Hạ Thiên Kỳ đi xa, Ngô Địch thở dài rất bất đắc dĩ.

Bên này Hạ Thiên Kỳ mới bước chân trước đi, đã thấy Lãnh Nguyệt mặt không thay đổi đi ra khỏi nhà.

Ngô Địch nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt đi ra ngoài, có chút buồn bực hỏi:

"Nhìn cậu thu dọn tốt như vậy, cậu đây là muốn đi đâu lêu lổng?"

"Ra ngọn núi phía sau.

"Trên ngọn núi phía sau? Cậu cũng không sợ bị đông cứng mà chết, bây giờ sớm muộn gì cũng lạnh như vậy, hơn nữa, có nhà tốt không ở, cậu ở trên núi làm gì? Cũng không nhìn ra bộ dạng cậu giống dã nhân."

"Thuận tiện cho tôi tập luyện." Lãnh Nguyệt không muốn phản ứng quá nhiều với Ngô Địch, tiếp tục băng qua sân đi ra ngoài.

"Cậu quay lại cho tôi! Tôi còn chưa nói hết đâu, nói cho cậu biết, không quay lại cậu sẽ hối hận."

"Anh muốn nói gì?"

Lãnh Nguyệt dừng bước lại, quay đầu nhìn Ngô Địch.

"Lãnh đạo nói, mấy ngày nữa cậu tới chỗ cô ấy, cô ấy sẽ giúp cậu."

"A, vậy mấy ngày nữa tôi mới trở về."

Nghe được tin tức này, Lãnh Nguyệt vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì.

Thấy vậy, Ngô Địch làm như thấy quỷ, nói:

"Lãnh đạo giúp cậu trưởng thành, lãnh đạo đó, Lương Nhược Vân, nữ thần nổi danh Minh Phủ, lẽ nào nhóc con cậu thật sự là đầu gỗ sao, sao ngay cả chút phản ứng cũng không có, ngoài ra mấy ngày nữa cậu quay lại là cái quỷ gì?"

Lãnh Nguyệt không nói gì, một lúc lâu sau mới hỏi một câu khiến Ngô Địch thổ huyết:

"Còn việc gì nữa không, không còn thì tôi đi trước."

"Cút nhanh lên, đón xe cút đi!"

Ngô Địch đã không muốn gặp lại Lãnh Nguyệt, vì gã phát hiện mình và Lãnh Nguyệt vốn không cùng một thế giới nữa.

Hắn quen biết Lương Nhược Vân lâu như vậy, chưa từng thấy Lương Nhược Vân để người nào đi bên cạnh cô, phải nói người có thuật pháp, Mộc Tử Hi cũng vậy, trước đó là Từ Thiên Hoa và Phó Hải Nghĩa cũng vậy.

Nếu luận về lai lịch, ba người gia gia nhập Minh Phủ còn sớm hơn so với Lãnh Nguyệt, thế nhưng Lương Nhược Vân cũng chỉ có suy nghĩ mở đường cho một mình Lãnh Nguyệt.

Nếu không phải gã có tự tin với sức hấp dẫn của mình, gã sẽ thật sự nghi ngờ có phải Lương Nhược Vân coi trọng Lãnh Nguyệt hay không.

"Ai, thật là thân ở trong phúc mà không biết phúc mà, lúc nào mình mới có thể có cơ hội cùng ăn một bữa với nữ thần đây chứ."