Dịch: Khả Phương | Biên: Hàn Phong Vũ
Lãnh Nguyệt không tham dự cũng không bác bỏ tính tích cực của Hạ Thiên Kỳ cùng đi với Ngô Địch, Hạ Thiên Kỳ lái xe, một đường đều chìm trong âm thanh của dòng nhạc heavy metal rock mà Ngô Địch rất thích nghe, cùng đi vào nội thành thành phố Phước Bình phồn hoa.
Thành phố Phước Bình hiện tại đang là một trong hai thành phố lớn nhất nước, vì lẽ đó nơi này tự nhiên sẽ không thể thiếu rất nhiều địa điểm xa hoa truỵ lạc, Hạ Thiên Kỳ mặc dù chưa từng đến, nhưng lúc còn đi học, cũng đã từng nghe Tào Kim Hải Lý Xương Dã cả bọn nói qua những chuyện có liên quan.
Lái xe dừng ở trên một vị trí dừng xe của một nhà hàng xa hoa, nhân viên phục vụ lập tức tiếp đón họ như đón tổ tông, dẫn đường cho hai người Hạ Thiên Kỳ và Ngô Địch vào nhà hàng.
So với lần đầu tiên đến nơi này dùng cơm trong lúc hứng lên, Và đối với khó có thể tin được bản thân mình đột nhiên biến thành kẻ có tiền, Hạ Thiên Kỳ hiện tại phải giữ bình tĩnh nhiều hơn, dù sao với tình huống hiện giờ của hắn muốn ăn cũng ăn không được, nói trắng ra hắn chỉ là một người tiếp khách, cùng lắm chỉ có thể uống với Ngô Địch vài ly.
Hai người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Ngô Địch sau khi ngồi vẫn như cũ là một bộ dạng cà lơ phất phơ, chân bắt chéo đưa lên cao, cơ hồ muốn để lên trên bàn cơm.
Không khoa trương chút nào, hắn và Ngô Địch đi ăn đã là chuyện cực kỳ mất mặt, vì với loại hành động của gã, đều khiến mọi người xung quanh chú ý, khuôn mặt của bọn họ càng lộ vẻ chán ghét, không biết một chỗ xem trọng thưởng thức và đẳng cấp như thế này, vì sao lại thả một người không có đến chút phép lịch sự như thế vào trong.
Ngô Địch làm như không đáng quan tâm đến sự ghét bỏ của những người ở xung quanh, với loại làm chính bản thân mình như Ngô Địch này, cũng không cần quan tâm so sánh về độ mặt dày với cái nhìn của người ngoài, còn da mặt của Hạ Thiên Kỳ đơn giản đã mỏng càng không thể mỏng hơn.
Ít nhất hắn còn có chút giới hạn, còn Ngô Địch thì hoàn toàn không có.
Kêu nhân viên phục vụ đến gọi món, Ngô Địch đơn giản chỉ ra vài món đặc sắc, thừa dịp lúc gã không gọi thêm rượu, Hạ Thiên Kỳ lại để cho nhân viên phục vụ mang lên loại rượu có sẵn ở nơi này trước cho hắn, mặc dù hiện tại hắn không thiếu tiền, nhưng cũng không muốn lãng phí vô nghĩa.
Bọn hắn vừa gọi đồ ăn xong, đã thấy Mộc Tử Hi vội vàng đi qua cửa, sau đó không chút khách khí xen vào Hạ Thiên Kỳ, ngồi bên cạnh hắn:
“Ngại quá đến trễ rồi, thật là không có ý tứ, vì trên đường đi bị kẹt xe.”
Mộc Tử Hi đúng hơn là không biết xấu hổ, nhưng trên mặt lại nghiễm nhiên tỏ ra một bộ dạng đói bụng muốn ăn, Hạ Thiên Kỳ không biết Ngô Địch có gọi Mộc Tử Hi không, dù sao Mộc Tử Hi đã nhiều lần nhắc đến Ngô Địch với hắn, nên hắn cũng nhanh chóng bình thường trở lại.
“Sao anh lại đến đây?”
“Đương nhiên là Ngô lão đại mời tôi đến, Cậu cho tôi là tự chạy đến với cậu sao, chuyện lần trước hai ta vẫn chưa giải quyết xong đâu.”
Mộc Tử Hi nói xong không khách khí trừng mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ, ít nhiều khiến Hạ Thiên Kỳ có chút choáng váng.
“Tôi và anh còn chuyện gì chưa giải quyết xong? Anh nói chuyện cẩn thận một chút, đừng ngậm máu phun người.”
“Nhìn cái bộ mặt kiểu hèn hạ mờ mịt của cậu đi, mẹ nó, mấu chốt còn tức chuyện tôi cùng một em gái thuê phòng, vậy mà dám báo cảnh sát bắt tôi. Việc này cũng là cậu. Mẹ nó, là cậu làm!”
“Anh đừng có cái chậu phân nào cũng chụp lên người tôi, là Lãnh thần báo cảnh sát, anh tìm Lãnh thần tính sổ đi.”
"Bớt chụp chậu phân lên người Lãnh Nguyệt đi, cái loại chuyện không có giới hạn giống thế này, cũng chỉ có tên khốn nạn như cậu mới có thể làm ra được. Uổng cho cậu vẫn còn ỷ lại vào Lãnh Nguyệt, thật đúng là nói không có suy nghĩ."
“Sự thật không phải tôi làm, tôi có thể thề trước bóng đèn.” Trong lòng Hạ Thiên Kỳ có chút buồn bực.
“Được rồi, tôi cũng lười nói với cậu, hôm nay chiêu đãi tôi một bữa thật tốt, việc này coi như qua đi.”
Mộc Tử Hi cũng lười nghe Hạ Thiên Kỳ giải thích, dù sao chuyện lần trước anh ta hoàn toàn chỉ xem là trò đùa quái đản, cũng không để trong lòng.
Thấy mình lúc này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể vì Lãnh Nguyệt chụp bao mà buồn bực, lần này cần phải chiêu đãi Mộc Tử Hi thật tốt mới được.
Ngô Địch một mực đang ngồi đối diện cười híp mắt nghe, không nói gì, mãi đến khi hai người Hạ Thiên Kỳ biểu hiện ngừng lại một lần, lúc này Ngô Địch mới nói:
“Chúng ta hôm nay chỉ buông lỏng tâm tình không nói đến công việc, cho nên mọi chuyện liên quan đến Minh Phủ đừng nhắc lại.”
Nhân viên phục vụ mang rượu lên, sau đó đều đặn rót ít rượu vào ly chân cao của mỗi người, Ngô Địch trực tiếp cầm ly rượu, ngoài miệng giận dữ nói:
“Lần này không phải tôi phúc lớn mạng lớn đi, các người cũng chỉ có thể tìm mảnh đất trống để ngồi rót rượu, đệ nhị vực mẹ nó không không phải là cái địa phương dành cho người sống!"
Ngô Địch không cho người khác nói những chuyện liên quan tới Minh Phủ, ngược lại gã là người khơi lên, Hạ Thiên Kỳ và Mộc Tử Hi nghe xong nhìn nhau một chút, cũng không hỏi.
Hạ Thiên Kỳ gặm cà chua, cộng với rượu vang đỏ thượng hạn, ba người tựa như ngồi trên mặt đất uống bia, một ly một ngụm, chỉ không bao lâu đã uống sạch ba chai rượu hơn mười vạn.
Ăn xong một bữa, Mộc Tử Hi có thành tích cợt nhả nổi danh. Bao tất cả, anh ta đề nghị muốn đi nhà hàng để có vài em gái chơi đùa, cho nên bọn họ lại đón xe đi đến con phố Đào Hồng nổi tiếng nhất thành phố Phước Bình.
Phố Đào Hồng, có thể nói là một nơi giải trí lớn nhất tại thành phố Phước Bình, các loại phục vụ cần gì đều có nấy.
Đi vào quán bar đêm, tiếng nhạc chói tai làm Hạ Thiên Kỳ nghe rất khó chịu, hắn tự nói với lòng không quá nguyện ý tới chỗ như thế này, nếu là hắn, hắn thà rằng đi tìm KTV, ba người quỷ khóc sói gào hát một hồi, mà không phải đứng ở đây để nghe những tiếng DJ và BB dữ dằn đó.
Mướn phòng số 3888, sau đó Hạ Thiên Kỳ đến gọi ít rượu và mâm đựng trái cây, mãi đến khi đóng cửa phòng bao lại, lúc này Hạ Thiên Kỳ mới cảm thấy lỗ tai được yên tĩnh một chút.
“Các người ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi đi xuống dưới gọi mấy em gái lên đây, trong khung cảnh như thế này, không có em gái làm sao được.”
“Anh thật sự là chó không đổi tánh được, không có phụ nữ chắc anh không sống nổi.”
Hạ Thiên Kỳ không có hứng thú với bar đêm và những cô gái phong trần thế này, dù sao nói về em gái, bên cạnh hắn cũng có Triệu Tĩnh Thù, Sở Mộng Kỳ, thậm chí là Đổng Tuyết của Bắc An, người nào cũng mạnh mẽ không thể so được với phụ nữ của nơi này.
“Cậu bớt làm ra vẻ thuần khiết chút đi, không có phụ nữ tôi đây có chết hay không thì không biết, nhưng tôi biết nếu không có phụ nữ thì khẳng định là sẽ không có tôi.”
Mộc Tử Hi nói xong, lại cười bỉ ổi đi ra ngoài.
“Chú quay về nói cho tên Lãnh Nguyệt kia biết, trong mấy ngày tới anh sẽ dẫn các chú đi đệ nhị vực, các chú chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Mộc Tử Hi chân trước vừa đi, Ngô Địch lập tức nói cho Hạ Thiên Kỳ tin tức xấu này.
“Anh muốn dẫn chúng tôi đi đệ nhị vực tham gia nhiệm vụ ngẫu nhiên sao hay là...”
Ngô Địch trước đó ngược lại đã từng đề cập với hắn về chuyện này hơn một lần, có điều lúc đó hắn cũng không có để ở trong lòng, càng không có nghĩ tới lại nhanh như vậy.
“Đưa các chú đến học hỏi thêm, để còn có chút khái niệm, xem vận may các chú thế nào.”
“Nếu vận may không tốt sẽ như thế nào?”
“Chết chắc.”
Nghe được Ngô Địch có chút nghiêm túc trả lời, khóe miệng Hạ Thiên Kỳ cười cười phát khổ, không tiếp tục hỏi nữa.
Ngô Địch giống như có chuyện gì phiền lòng, uống từng ngụm từng ngụm rượu, Hạ Thiên Kỳ không uống cùng gã, dùng cây tăm cắm dâu tây và dưa hấu trong mâm đựng trái cây ăn.
Khoảng 5 phút đồng hồ trôi qua, Mộc Tử Hi dẫn theo sáu em gái nhan sắc cũng không tệ lắm đi vào, phản phát vẻ phóng túng. Anh ta thần bí chỉ vào bàn nơi Ngô Địch và Hạ Thiên Kỳ đang uống rượu giải sầu nói:
“Hôm nay hai người bạn này của anh chơi có vui vẻ hay không thì phải xem bản lĩnh của các em."