Dịch: Hàn Phong Vũ
Ra khỏi tòa nhà khám bệnh, bất kể là Hạ Thiên Kỳ hay Lãnh Nguyệt đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Khí trời bên ngoài thoạt nhìn vẫn không tồi, mặt trời đỏ lửa vẫn treo thật cao, vô tình nướng cả mặt đất.
Trên chỗ đậu xe trong bệnh viện, có không dưới trăm chiếc rậm rạp chằng chịt, không ít người dồn dập đi về hướng cổng bệnh viện, tới tòa nhà khám bệnh, hoặc là hướng tòa nhà nhập viện.
Còn có một số người vừa mới đi ra khỏi tòa nhà khám bệnh như bọn họ, có rất nhiều người đang định rời đi.
"Lãnh thần, chúng ta đi tới cổng bệnh viện xem chút đi."
Hạ Thiên Kỳ gọi Lãnh Nguyệt muốn tìm một chỗ râm mắt dừng lại, Lãnh Nguyệt gật đầu đáp lại, sau đó hai người lại đi theo sau một số người muốn rời khỏi, đi tới cổng chính bệnh viện.
Vì trước đó đã từng thử, nên bọn họ biết hiện tại hoàn toàn không cách nào rời khỏi phạm vi bệnh viện, cho nên lúc này quay lại, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng không thử ra ngoài nữa.
Sở dĩ Hạ Thiên Kỳ gọi Lãnh Nguyệt quay lại, nói trắng ra chính là muốn xem xét thử rốt cuộc là hai người bọn họ không ra được, hay là nói hễ là người trong bệnh viện, không một ai ra được.
Đứng ngoài cửa phòng phụ trách xe ra vào, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cẩn thận quan sát một hồi, kết quả như bọn họ thấy, bất cứ người nào, bất cứ chiếc xe nào, chỉ cần ra khỏi cổng chính bệnh viện, trong nháy mắt cả người lẫn xe đều biến mất không thấy.
Những người này, những chiếc xe nào tới chỗ nào, một điểm này bọn họ không xác định, điều duy nhất có thể xác định chính là, bọn họ không có trên lối đi bộ phía ngoài bệnh viện.
"Thấy chưa Lãnh thần, bệnh viện này như những gì tôi nói trước đó, muốn vào thì tùy ý, nhưng muốn ra thì đừng có mơ."
Lãnh Nguyệt không nói gì, chỉ gật đầu một cái tượng trưng, Hạ Thiên Kỳ lấy một điếu thuốc lá ngậm lên môi, sau khi châm lên thì nói:
"Bệnh viện này có tổng cộng ba tòa nhà, tòa nhà khám bệnh, tòa nhà nằm viện, còn lại chính là canteen.
Người trong ba tòa lầu này nhiều nhất, đồng thời tương đối khép kín, mục tiêu lớn nhất, nên chúng ta tạm thời ở bên ngoài xem xét tình hình một chút, trên lý thuyết mà nói thì bên này sẽ an toàn hơn so với bên trong."
"Vậy chúng ta tới bên kia đi."
Lãnh Nguyệt chỉ chỉ vị trí chính giữa tòa nhà khám bệnh và canteen, cảm thấy khoảng cách nơi đó với mấy tòa nhà kia cũng gần hơn chút, một khi có biến động nhỏ nào, bọn họ cũng có thể phản ứng kịp trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng với đề nghị này của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ không tiếp nhận, chỉ cười khan một tiếng nói:
"Bây giờ bên ngoài không thiếu người ra ra vào vào, chúng ta không cần phải đứng phơi nắng thành thịt khô dưới mặt trời. Bên này có nhiều xe dừng như vậy, chúng ta cứ tùy tiện tìm một chiếc xe chui vào ngồi một chút, cũng tương đối có lý hơn.
Anh thấy thế nào?"
"Nhưng chúng ta không có chìa khóa xe, không cách nào chui vào trong xe."
Trái lại Lãnh Nguyệt không cảm thấy không thể, chỉ là không xác định bọn họ có thể vào hay không.
"Cái này không dễ sao, tôi đi xem một chút tìm một loại xe tương đối khá."
Hạ Thiên Kỳ nhón chân lên, bắt đầu tìm ra được trong lượng lớn xe cộ, trong chốc lát lại thấy hắn sáng mắt lên, vẫy vẫy tay với Lãnh Nguyệt nói:
"Có mục tiêu, Lãnh thần, đi theo tôi."
Hạ Thiên Kỳ đi nhanh mấy bước, tới trước cửa xe một chiếc porche màu trắng, sau đó lấy ra một vật trong túi, ấn nhẹ xuống cửa chiếc porche một cái.
Đèn xe lóe lóe, Hạ Thiên Kỳ một tay mở cửa xe ra, quay về Lãnh Nguyệt đang nhìn hắn có chút nghi ngờ kêu lên:
"Đừng có ngẩn người nữa, nhanh vào đây, trong xe này còn rất mát."
"Sao anh có thể có chìa khóa của chiếc xe này?"
Sau khi vào ngồi, Lãnh Nguyệt không khỏi hỏi Hạ Thiên Kỳ.
"Vì tôi có Tĩnh Thù cho tôi, gồm hai đầu, một đầu có thể mở cửa phòng, một đầu có thể mở cửa bất cứ loại xe nào.
Không thể không nói đây thật sự là đồ tốt, có điều coi như kết hợp không được, chúng ta cũng có thể vào, phiền phức một chút thì phải đập cửa kính xe bò vào."
Lãnh Nguyệt nghe xong không nói gì, không biết có phải cảm thấy hành động này của bọn họ không khác nào trộm xe, nên sau khi vào ngồi thì ít nhiều gì có vẻ có chút không tình nguyện.
Hạ Thiên Kỳ cũng không để ý Lãnh Nguyệt, dù sao chỉ cần Lãnh Nguyệt theo hắn, hắn cũng không cần căng dây thần kinh chú ý tình hình, nên cứ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Dù sao hiện tại mà nói, thà là mở to mắt chịu đựng thời gian trôi qua, chẳng bằng nhắm mắt lại ngủ một giấc đi, vậy thì chắc chắn thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn một chút.
Hạ Thiên Kỳ vốn cho là mình sẽ không ngủ, thế nhưng hắn lại đánh giá thấp thực lực của mình trên khoảng đi ngủ, trong chốc lát hắn ngã người trên ghế ngồi, hắn lại hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Vừa cảm giác được không biết ngủ bao lâu, trong thời gian này cũng không ai gọi hắn dậy, mãi cho tới lúc hắn nghe một tiếng "cạch" của cửa xe mở ra, hắn mới mở mắt, theo bản năng nhìn về phía cửa xe.
May mà người mở cửa xe là Lãnh Nguyệt, có điều khiến hắn có chút ngoài ý muốn chính là, trời bên ngoài đã tối hẳn xuống, mất đi năng lực nên chỉ là người bình thường, năng lực nhìn đêm trước kia tự nhiên cũng biến mất.
May mà bên ngoài không phải một mảnh tối đen, có không ít nơi tràn đầy ánh sáng.
Nhìn thoáng quá đồng hồ vinh dự, hắn nhất thời cảm giác mình ngủ một giấc này có chút sâu, vì ngủ ước chừng hơn 6 tiếng, cách kỳ hạn thời gian kết thúc kỳ đóng băng năng lực chỉ còn lại hơn 4 tiếng.
Từ hơn 3 giờ chiều ngủ tới gần 10 giờ đêm.
"Lãnh thần, có tình hình gì sao?"
Hạ Thiên Kỳ mở miệng gọi Lãnh Nguyệt định rời xe, Lãnh Nguyệt quay đầu lại nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, sau đó nhàn nhạt trả lời:
"Trong thời gian anh ngủ, trong bệnh viện xảy ra không ít chuyện, rất nhiều người đều vô cùng khủng hoảng trốn thoát khỏi tòa nhà khám bệnh. Có điều sau khi trốn khỏi bệnh viện, có vẻ như những người này lại quay về trong tòa nhà khám bệnh, cho nên xuất hiện vòng tuần hoàn này, không ngừng có người liều mạng ra ngoài, đã kéo dài mấy tiếng đồng hồ rồi.
Trong đó cũng không thiếu nhân viên y tế."
"Vừa nghe anh nói như vậy, lúc tôi ra quyết định đi ra ngoài này vẫn là chính xác, ít nhất trong mây tiếng này bên chúng ta không xảy ra chuyện gì.
Có điều anh ở trong xe đợi là được rồi, ra ngoài làm gì? Hắc hắc sao?"
"Tôi ngồi trong xe có chút bức bối, ra ngoài hít thở không khí!"
Lãnh Nguyệt có chút tức giận trả cho Hạ Thiên Kỳ một câu.
Hạ Thiên Kỳ duỗi cổ một cái, cười một tiếng xấu xa, cái mông cũng không có chút ý tứ muốn hoạt động, dù sao nếu đợi ở nơi này lúc này đã rất an toàn, bọn họ hoàn toàn không cần thiết đổi chỗ trốn.
Cùng lúc đó, trong tòa nhà khám bệnh.
Khủng hoảng như một loại virus mà lan tràn với tốc độ đáng sợ, mười mấy thi thể chết trong tình trạng thê thảm, như bị nhét vào một bãi tha ma mà ngã trong đại sảnh các tầng trong tòa nhà khám bệnh.
Y tá, bác sĩ, một số người bệnh có khả năng hoạt động, và người nhà bệnh nhân đều chen chúc trong tiếng động lớn, liều mạng đổ xô ra ngoài tòa nhà khám bệnh.