Dịch: Witch | Biên:Hàn Phong Vũ
Theo sự xuất hiện của trụ quỷ khí, vốn liếng đã khô cạn trong cơ thể Hạ Thiên Kỳ lập tức lại có một chút để dùng.
Lúc trước mà nói, hắn sử dụng hết một chút hàng tích trữ trong ác linh thể chất để hoàn thiện quỷ giáp của hắn, thế nên nếu hắn không biến thành trạng thái quỷ anh, thì ngay cả lệ quỷ hóa đơn thuần cũng không cách nào thực hiện, mà nguyên nhân hẳn cũng vì trong cơ thể hắn không còn quỷ khí để dùng.
Dù sao nếu muốn lệ quỷ hóa, thì điều kiện đầu tiên là phải có đầy đủ quỷ khí tiến hành quỷ hóa, ngược lại, thì hoàn toàn không thể thực hiện.
Tuy nhiên trong cơ thể quỷ khí hay không, trước mắt đối với Hạ Thiên Kỳ mà nói cũng không quá mức quan trọng, vì hiện tại hắn đã có thể thuận lợi tiến vào trạng thái quỷ anh, mà một khi đã đạt được trạng thái này hắn căn bản không cần quỷ khí cũng có thể lệ quỷ hóa được.
Dù sao lúc hắn dung hợp quỷ anh, quỷ anh lại là một con lệ quỷ, vậy nên nếu nói về bản chất thì trạng thái quỷ anh cũng tương đương với phân thân quỷ vật của Hạ Thiên Kỳ. Chỉ là phân thân này không thật sự tách rời mà thôi.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, trạng thái quỷ anh không phải lúc nào cũng tốt, vì một khi tiến vào trạng thái này, dục vọng cắn nuốt máu thịt và giết chóc sẽ trở nên mạnh mẽ lạ thường, mạnh đến nỗi mỗi lần quỷ anh hóa hắn đều phải dùng ý chí để ức chế ham muốn lại.
Hơn nữa khi hắn giết nhiều quỷ vật hơn, thêm với sự chuyển dời của thời gian, thực lực của quỷ anh cũng sẽ không ngừng tăng lên. Hắn muốn dùng ý chí để cưỡng chế hiển nhiên càng lúc càng khó khăn hơn.
Nói không chừng một ngày kia, ý thức của hắn sẽ hoàn toàn bị quỷ anh chi phối, nếu vậy thì hắn càng lúc càng xa cái chức vị “nhân loại” này rồi.
Đương nhiên từ sau khi trải qua trận đối kháng với Giang Trấn lần đó, hắn luôn đấu tranh về vấn để nguyên tắc, kỳ thật đã hiểu rất rõ, không còn cách nào khác hắn mới dụng đến năng lực nuốt chửng của quỷ anh.
Dù sao nguyên tắc cũng là điều quan trọng, nhưng so với tính mạng của hắn với đám người Lãnh Nguyệt thì nó hoàn toàn không đáng giá.
Nghĩ đến kỹ năng, Hạ Thiên Kỳ đau đầu không chịu được, hiện tại dù cho hắn đang càng ngày càng tiếp cận cấp bậc ác quỷ, thế nhưng thiếu thốn kỹ năng cũng khiến hắn trước sau bước không quá một chỗ trũng.
Vì ngoại trừ kỹ năng nuốt chửng không quá an toàn ra, bây giờ hắn chỉ có thể dùng một thân thô bạo và kỹ năng thuấn di không xuất chúng.
Năng lực thuấn di của hắn so với năng lực thuấn di của Sở Mộng kỳ rõ ràng là kém hơn một bậc. Mỗi lần Sở Mộng Kỳ thuấn di đều có thể di chuyển đến một nơi tương đối xa. Mà hắn tối đa cũng chỉ di chuyển được trong vòng mười mét. Hơn nữa nếu như lại mang thêm một người thì khoảng cách thuấn di lại càng rút ngắn.
Mà trước đây không lâu, hắn đã thử lúc tác chiến với cương thi mẹ, mỗi lần thuấn di đều bị con cương thi mẹ không có thần trí nhìn thấu, điều này cũng làm cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, kỹ năng thuấn di này của mình còn chưa hoàn thiện.
Nói trắng ra chính là, năng lực thuấn di của hắn rất cấp thấp.
Chẳng những khoảng cách thuấn di ngắn không nói, mà còn rất dễ bị nhìn thấu.
Đối mặt một con quỷ vật yếu hơn mình thì không tồi, thế nhưng khi đối diện với một kẻ địch có thực lực bằng mình hoặc là mạnh hơn mình, vậy thì kỹ năng thuấn di của hắn liền biến thành đồ bỏ đi, hầu như không có chút tác dụng nào.
Lại nói đến một bộ quỷ giáp kia, quả thật khả năng phòng ngự rất mạnh thế nhưng bản thân hắn vẫn không thể ỷ lại, cứ chịu đòn mãi đi.
Huống hồ cũng không phải là không có cách nào đánh thủng được quỷ giáp. Sau khi bị tấn công nhiều lần cũng sẽ bị hỏng, hơn nữa thể lực hắn cũng sẽ có lúc chống đỡ không nổi nữa.
Vậy nên nói một ngàn nói một vạn, hắn cần phải tìm được kỹ năng tấn công khá thực dụng, ít nhất cũng không lúng túng như hiện tại.
Đây cũng là một cái đột phá hắn muốn tới chỗ Ngô Địch thực hiện, hắn hy vọng kinh nghiệm trên quãng đường trưởng thành này của Ngô Địch có thể giúp hắn, để cho năng lực hiện tại của hắn lại nâng cao thêm một bậc.
Cảm nhận được quỷ khí tràn đầy trong cơ thể, Hạ Thiên Kỳ cũng không tiến vào trạng thái quỷ anh mà trực tiếp thủ lệ quỷ hóa.
Quỷ khí nhè nhẹ gợn sóng quanh cơ thể, trong nháy mắt dáng người Hạ Thiên Kỳ trở nên cao lớn hơn, từng đường gân đáng sợ phồng lên như mạch máu, trải rộng khắp khuôn mặt hắn nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
"Lệ quỷ hóa không vấn đề, thế nhưng có nên nén quỷ khí ngưng thật thành quỷ binh không?"
Hạ Thiên Kỳ cố tình muốn ngưng thực quỷ khí để ngưng thật ra một thanh quỷ binh, thế nhưng chỉ dựa vào những khí quỷ này, tối đa chỉ có thể ngưng thật thành thanh quỷ binh dài hơn một chút so với thanh dao găm trước đó của hắn mà thôi, đối với hắn mà nói không có hiệu quả lớn.
Vì hắn muốn vũ khí này dài hơn, hơn nữa phạm vi tấn công cũng lớn hơn, ví dụ như hắn muốn biến quỷ khí tạo thành lưỡi hái tử thần.
Tuy nhiên muốn cũng chỉ là muốn, hiện tại hắn hoàn toàn không thể ngưng thực ra một thanh lưỡi hái tử thần.
Đang lúc Hạ Thiên Kỳ do dự không biết phải làm sao thì lại nghe giọng nói của Ngô Địch có chút oán trách vang lên ngoài cửa:
"Tên khốn nào không muốn sống nữa mà biến thành quỷ trong nhà ông?"
Nghe thấy giọng nói của Ngô Địch, Hạ Thiên Kỳ vội khôi phục lại trạng thái bình thường, xoay người liếc mắt nhìn Ngô Địch một cái, có chút nghi ngờ nhìn gã.
"Đã lâu không gặp Ngô lão đại, tại sao hôm nay lại có tâm tình tốt đến tìm tôi vậy?"
"Tên nhóc chú mày ít tám nhảm với anh đi, vừa trở về tôi đã ngửi thấy mùi một con quỷ phát ra từ phòng chú mày."
Dù cho Ngô Địch lúc này đang trừng mắt thế nhưng Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy, Ngô Địch cũng không phải là rảnh rỗi đến tìm hắn gây chuyện vô nghĩa.
Ánh mắt Hạ Thiên Kỳ khẽ đảo, vội xum xoe nịnh nọt nói:
"Lần trước chúng ta đi ăn cơm, hai chai rượu của nhà hàng kia đã lâu không uống, ngoài ra tôi còn biết được một nơi không tệ, rất nhiều người đẹp, lúc nào Ngô lão đại có thời gian thì tôi mời anh ra ngoài vui vẻ một chút."
"Chú coi anh là loại người gì!"
Lúc này đột nhiên sắc mặt Ngô Địch trở nên đen, điều này cũng làm cho Hạ Thiên Kỳ tưởng rằng câu nào mất lòng gã, vậy nên vừa định đổi giọng thì lại thấy Ngô Địch ti tiện bước lại gần, vẻ mặt vui mừng vỗ vỗ bờ vai hắn nói:
"Chú cho anh là loại người không thu được lợi ích nào thì sẽ không chỉ bảo cho chú sao? Nếu trước đó anh đã từng hứa sẽ chỉ dạy cho chú, mà lãnh đạo cũng đã có lời vậy thì anh làm sao mặc kệ chú được."
Nghe Ngô Địch nói như vậy, Hạ Thiên Kỳ vội vàng giải thích nói:
"Mời anh đi vui vẻ không liên quan gì đến việc anh chỉ bảo cho tôi, chủ yếu là tôi tôn trọng anh, kính nể anh, nên muốn bày tỏ một chút sự biết ơn anh chứa chấp chúng tôi thôi."
Lời nói của Hạ Thiên Kỳ càng lúc càng thái quá, thế nhưng Ngô Địch vẫn vô cùng hưởng thụ, lúc này hắn ta giơ tay lên chỉ ra ngoài cửa nói:
"Vừa vặn hôm nay anh không có việc gì làm, chúng ta tìm một nơi rộng rãi chút, xem xem tài nghệ của chú hiện tại."
Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không nghĩ hạnh phúc sẽ đến nhanh như vậy, không đợi hắn chủ động tìm đến Ngô Địch để được chỉ giáo thì Ngô Địch đã tìm đến hắn.
Mặc dù hắn vuốt mông ngựa không sai, thế nhưng loại người thông minh giả ngốc như Ngô Địch này, nếu trong lòng không muốn chỉ dạy hắn thì cứ xem như hắn ba hoa chích chòe có cho Ngô Địch nhiều lợi ích hơn nữa, chắc chắn Ngô Địch cũng sẽ không để ý đến hắn.
Huống chi nếu nói của cải hắn có hiện tại, so với hắn thì Ngô Địch chỉ nhiều không ít, hoàn toàn sẽ không để ý mấy lời hứa hẹn của hắn.
Liên tục nói lời cảm ơn Ngô Địch, cả hai người cùng đi ra khỏi tứ hợp viện, một cước đi tới núi hoang.