Ác Linh Quốc Gia

Quyển 20 - Chương 4: Gieo gió gặt bão




Dịch: Witch | Biên: Hàn Phong Vũ

"Lưu Long?"

Nghe được tiếng gào của Lưu Long, Đào Cảnh Thụy và Giải Thuần Lai có chút mừng rỡ dừng bước, quay người về phía quỷ lầu hỏi:

"Lưu Long? Mày ở đâu?"

"Cứu tao! Tao ở ngay trong quỷ lầu, nhanh nghĩ cách cứu tao đi!"

Lưu Long như bắt được ngọn cây cứu mạng vậy, dốc sức kêu lớn.

"Tại sao mày ở trong đó, bọn tao không thấy cửa vào mà?"

Đào Cảnh Thụy và Giải Thuần Lai đã ý thức được Lưu Long không hề đùa với bọn họ, mà thật sự là bị ma nhốt trong tòa nhà kia. Nhưng hai người bọn họ thật sự không còn cách nào, đừng nói bọn họ không dám đi vào, nhưng nếu thật sự có can đảm thì trước mắt cũng không thể đi vào được.

"Tao cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc tao đi vào thì còn có, thế nhưng lúc tao muốn đi ra thì cửa vào lại biến mất, đây thật sự là quỷ lầu. Bây giờ điện thoại của tao cũng hết pin, chẳng nhìn thấy gì nữa. Nơi đây giống như thật sự có ma, tao cảm thấy... cảm thấy có gì đó đang ở bên cạnh tao."

Lưu Long nói tình cảnh làm cho người nghe sởn hết cả gai ốc ở đây. Lúc này Đào Cảnh Thụy và Giải Thuần Lai càng sợ hãi, giọng nói cũng trở nên run rẩy lạ thường.

"Mày đừng... Đừng suy nghĩ lung tung, nếu không thấy cửa ra, bây giờ mày cũng chẳng thấy gì, có thể thử đi lên lầu hai không? Tao thấy ở lầu hai có cửa sổ. Mày có thể đập vỡ cửa sổ sau đó nhảy xuống. Độ cao cũng không cao lắm."

Đào Cảnh Thụy phát hiện khoảng cách của mỗi tầng lầu cũng không phải là quá lớn, lầu hai chỉ cao chừng ba mét. Nếu Lưu Long nhảy xuống, có lẽ ngay cả trẹo chân cũng không.

Trong quỷ lầu, Lưu Long dán chặt lưng vào vách tường, Đào Cảnh Thụy đã nêu ra cho cậu ta một gợi ý, bây giờ cũng không còn lối ra nửa. Cậu ta cũng chỉ có thể đi lên lầu nhìn xem có tìm được đường ra hay không. Giống như Đào Cảnh Thụy nói vậy, có thể đập vỡ cửa thủy tinh để nhảy ra ngoài.

Suy nghĩ như vậy, Lưu Long lập tức trở nên kích động, cũng không do dự nữa, vội vàng đứng bật dậy, giơ đôi tay sờ soạng đi về phía cầu thang theo trí nhớ.

Lưu Long từng chút từng chút mò mẫn trong bóng tối, trong lúc này cậu ta tức thì chú ý đến động tĩnh bốn phía, vì ít phút đồng hồ trước, cậu ta nghe thấy âm thanh tiếng móng tay cào lên vách tường.

Cái âm thanh kia rất gần cậu ta, mày ta không biết đó là vật gì, có phải chỉ là một con mèo hay một con lệ quỷ kinh khủng?

Lưu Long cố gắng để mình không suy nghĩ lung tung, sau khi mày ta tiếp tục mò mẫm thì rốt cuộc cũng tìm được cầu thang đi lên. Sau đó cẩn thận bước lên câu thang, từng bước một tiến lên.

"Cộp cộp cộp."

Mồ hôi lạnh liên tục ứa ra trên mặt Lưu Long.

Theo mỗi một bước chân tiến lên trước mày ta đều vô thức nhìn lại bóng tối sau lưng. Vì cái cảm giác có người ở sau lừng thật sự quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi mặc dù trong tay ta lúc này điện thoại còn pin cũng không dám rọi về phía sau lưng.

"Ông bà chú bác ở trong ngôi nhà này à, cháu sai rồi, cháu không nên đến quấy rầy sự yên tĩnh của mọi người. Mọi người đừng làm khó cháu, cháu thề đợi cháu rời khỏi đây rồi cháu sẽ hóa tiền vàng, thắp hương cho mọi người."

Lưu Long vừa run rẩy lẩm bẩm đôi chân mềm nhũn vừa bước lên bậc thang. Không bao lâu sau, chân cậu ta gần như bước hụt, làm cho cả thân lảo đảo. Đến khi mày ta giữ được thăng bằng lần nữa thì trong bóng tối trước mắt lại xuất hiện một ánh sáng yếu ớt.

Có chút không thể tin, Lưu Long dụi dụi mắt, đứng ở giữa cầu thang, nhìn xuyên qua tán cây rậm rạp trước cửa sổ, gã thấy Giải Thuần Lai và Đào Cảnh Thụy đang bất an đứng chờ mình bên ngoài.

Thấy thế Lưu Long lập tức kích động chạy về phía cửa sổ, tiếp theo hô thật lớn.

"Tao ở chỗ này! Tao ở chỗ này!"

Nghe thấy tiếng gào thét của mày ta, cả hai người đều vô thức quét mắt đi, thế nhưng không biết có phải vì quá tối hay không mà cả hai đều không phát hiện được vị trí của Lưu Long lúc này.

"Mày ở chỗ nào? Không có việc gì chứ?"

Giải Thuần Lai vào Đào Cảnh Thụy không ai dám báo động, dù sao bọn họ cũng đều là học sinh, nghĩ rằng nếu tìm đến cảnh sát thì sẽ rất phiền toái, hơn nữa trường học cũng sẽ biết.

Huống hồ lý do bọn họ báo động cũng không hợp với lẽ thường, cũng không thể nói rằng một người bạn học của bọn họ bị nhốt trong một quỷ lầu không đi ra được. Cảnh sát nhất định sẽ cho rằng đây là trò đùa của bọn họ, sau đó sẽ không để ý đến.

"Bây giờ tao có thể nhìn thấy bọn mày rồi, tao đang ở nửa cầu thang phía cửa sổ, bây giờ có thể đập vỡ cửa sổ rời đi."

Lưu Long đáp lại thì cắn răng muốn dùng sức đá mạnh vào cửa sổ, thế nhưng trong quá trình này lại đột nhiên xảy ra một chuyện quỷ dị khác.

Cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt vậy mà đột nhiên trở thành một tấm gương, trơn bóng như ngọc, in rõ khuôn mặt của Lưu Long.

"Đây là gì chứ?"

Động tác của Lưu Long hơi dừng lại một chút, thế nhưng trong nội tâm lại bất an và lo lắng, cậu ta đá mạnh một cái về phía cánh cửa sổ đột nhiên biến thành tấm gương kia

"Xoảng!"

Theo tiếng thủy tinh rạn vỡ rơi xuống giòn tan là từng trận gió từ ngoài cửa sổ lùa vào làm cho Lưu Long cảm thấy da đầu tê buốt.

Lưu Long vội ngồi xổm xuống, ý định thông qua chỗ vở của cánh cửa sổ để nhảy ra ngoài. Nhưng lúc cậu ta vừa khom người thì trong hành lang tối om vốn không thấy rõ năm đầu ngón tay đột nhiên lại xuất hiện ánh sáng vàng yếu ớt.

Cảm giác được phía sau lưng xuất hiện ánh sáng, Lưu Long vô thức quay đầu nhìn lại, thì thấy được trong ánh sáng ảm đạm kia có một người phụ nữ đang đứng.

Người phụ nữ kia đưa lưng về phía cậu ta, cách cậu ta một quãng chưa đến nửa mét. Mười ngón tay thon dài đang không ngừng đong đưa.

"Quỷ... Quỷ!"

Lưu Long không biết từ lúc nào phía sau lưng cậu ta lại xuất hiện một cô gái, hoảng hốt hét lên. Cơ thể đang cúi xuống cũng dốc sức nhảy ra ngoài. Chỉ là trong nháy mắt, đôi mắt cậu ta mở lớn bởi vì cô gái đang ở sau lưng cậu ta lại đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ.

Lần này rốt cuộc cậu ta cũng nhìn thấy rõ gương mặt của người phụ kia. Đó là một gương mặt quỷ cười gằn, đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ tía hung tợn.

"A!"

Một tiếng thét thê lương đột nhiên phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm, làm cho Giải Thuần Lai và Đào Cảnh Thụy đang chờ ở bên ngoài cũng sợ run cả người.

"Mới vừa rồi là tiếng thét sao?"

Đào Cảnh Thụy không xác định hỏ Giải Thuần Lai.

"Tao cũng nghe thấy... Hình như là giọng của Lưu Long."

Cả hai người nói xong đều khó khăn nuốt nước miếng, sau đó vô cùng bất an nhìn về phía tòa nhà đang bị màn đêm bao phủ kia.

Từng đốm lửa như ma trơi nhẹ nhàng xuất hiện, một gương mặt phụ nữ mang đầy máu dán cửa sổ nhìn bọn họ gào thét hung ác.

"Quỷ... Có quỷ!"

Sau khi nữ quỷ dữ tợn kia xuất hiện, Đào Cảnh Thụy và Giải Thuần Lai đều kinh hãi hét lên, sau đó liều mạng chạy cách xa khỏi quỷ lầu.

Quỷ lầu cũng dần dần biến mất, bãi đất trống rộng rãi lần nữa hiện ra, giống như chưa từng có ai đi qua, cũng như chưa có bất kì chuyện gì xảy ra.

Chỉ có một tiếng thở dài bất đắc dĩ của một người đàn ông, quanh quẩn thật lâu trong bóng đêm cũng không chịu tiêu tan.