Dịch: Hàn Phong Vũ
Cả thôn này, thật ra đều bị vây trong một mảnh thời không hỗn loạn, mà tình huống xảy ra ở quán trọ Vương Lão Tam cũng chỉ là một hình ảnh thu nhỏ mà thôi.
Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy tính chất của loại khả năng này rất lớn.
Nếu cả thôn đều bị vây dưới tình huống thời không hỗn loạn, vậy thì nguyên nhân tử vong của con trai của Tùy Kim Hỉ lại có thêm một cách giải thích.
Lúc tinh thần hắn thất thường không phải khi ở trong thị trấn, mà là sau khi trở lại thôn Tường Phượng.
Con trai của Tùy Kim Hỉ thế nào người của toàn thôn đều biết, là một người không học vấn không nghề nghiệp, ngày ngày đều thích lêu lổng bên ngoài, một người như vậy kỳ thực rất khó vì hoàn cảnh xung quanh thay đổi mà thay đổi theo.
Mấy tháng đầu ở lại thị trấn, là vì có thể dựa vào sự mới mẻ để duy trì, thế nhưng thời gian dài trôi qua có thể gã sẽ cảm giác rất vô nghĩa, không muốn ở lại thị trấn nữa.
Chơi đã đời có thể là một nguyên nhân, cũng có thể là gây ra phiền toái gì bên kia, thế cho nên gã mới từ chức rất đột ngột.
Trong mắt gã hoàn toàn không có cha mẹ, toàn sống theo cách mình thích, nên tự nhiên sẽ không quan tâm công việc mà Tùy Kim Hỉ vất vả tìm được cho gã, trên thực tế gã cũng không nói với người nhà gã đã từ chức.
Mà sau khi về đến nhà, gã lại phát hiện thôn Tường Phượng trở nên không còn giống trước kia, hắn gặp phải rất nhiều tình huống không thể tưởng tượng nổi, cha mẹ, vợ con, thậm chí là mấy người bạn bình thường hay chơi với gã cũng trở nên khác biệt.
Nên sau khi bị kích thích nặng nề, gã mới tự giam mình trong phòng.
Sau khi nghĩ đến khả năng này, tim Hạ Thiên Kỳ có chút kích động đập loạn mấy cái, cảm thấy chân tướng hoàn toàn không khác mười phần.
Dù sao sự kiện đoàn thể xảy ra ở thôn Tường Phượng, nếu con trai của Tùy Kim Hỉ xảy ra chuyện lúc còn ở thị trấn, như vậy nơi sự kiện xảy ra không phải thôn Tường Phượng, mà là ở thị trấn.
Nên chỉ xem xét từ một điểm này, thì có thể loại bỏ vấn đề ở thị trấn.
Một cái vấn đề rất đơn giản, mà Hạ Thiên Kỳ nghĩ vòng vo một vòng lớn mới nghĩ ra, điều này cũng khiến hắn hung hăng khinh bỉ bản thân trong lòng một hồi.
Nhưng bất kể có vòng vo bao nhiêu lần, chỉ cần có thể suy nghĩ ra cũng không xem là trễ, dù sao thời gian còn lại còn rất thoải mái, cũng đủ cho hắn lôi con quỷ vật giấu mình trong thôn ra.
Xoay người lại, Hạ Thiên Kỳ không đi tới nhà Lý Vưu nữa, mà biến thành một vệt đen chạy đi như điên, không bao lâu sau, lại thấy hắn lần nữa quay lại quán trọ Vương Lão Tam.
Đứng trong sân quán trọ, nhìn qua cửa sổ của gian nhà hoàn toàn không thấy trong hành lang có bất kỳ ánh sáng gì, Hạ Thiên Kỳ đi tới trước cửa, sau đó kéo cửa ra đi vào.
Phía sau quầy phục vụ có một gian phòng nhỏ, Hạ Thiên Kỳ thử đẩy một cái, cửa bị khóa, có điều thứ này hoàn toàn không làm khó được hắn, vì mặc dù không cần bạo lực phá cửa, thì chìa khóa vạn năng hắn mang theo bên người cũng có thể dễ dàng giúp hắn giải quyết chuyện này.
Cầm chìa khóa vạn năng cắm vào mắt khóa, sau đó nhẹ nhàng xoay một cái, cửa phòng mở ra sau một tiếng "cách", Hạ Thiên Kỳ vô thanh vô tức đẩy cửa ra, lại thấy trong phòng tối đen, có một thi thể nữ cả người cứng đờ nằm dài trên giường giang rộng tứ chi.
Khuôn mặt nó hơi nâng lên phía trước, bày ra bộ mặt người chết vặn vẹo, đang gắt gao trừng mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ trong bóng đêm.
Nữ thi này chắc chắn chính là người phụ nữ Vương Lão Tam cho bọn họ thuê phòng kia.
Vương Lão Tam chính là tên của người phụ nữ này, trước kia hắn từng tìm hiểu được ở chỗ Tùy Kim Hỉ về tình hình của quán trọ này, Tùy Kim Hỉ nói Vương Lão Tam là một quả phụ, chồng chết sớm, tính tình lại ham ăn biếng làm, nên lúc thôn Tường Phượng không có du khách, cuộc sống bình thường chính là dựa vào viện trợ trong thôn.
Sau này theo ngành du lịch ở thôn Tường Phượng phát triển, trong thôn lại kiến nghị Vương Lão Tam sửa chữa mấy căn phòng kia ở nhà bà ta thành quán trọ, dùng để tiếp đón du khách, từ đó mới có quán trọ Vương Lão Tam này.
"Lại chết thêm một người."
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ bị mắt chết của Vương Lão Tam nhìn chăm chăm đến mức có chút sự hãi, thế nhưng cũng không thể ngăn cản hắn nghênh ngang đến gần thi thể của Vương Lão Tam.
Quan sát thi thể của Vương Lão Tam ở khoảng cách gần, Hạ Thiên Kỳ phát hiện trên người của thi thể có rất nhiều thương tích nhỏ mảnh, hắn nhìn sơ qua một lần, không dưới hàng ngàn vết, giống như bị thứ sâu bọ nào đó cắn chết tươi vậy.
Đợi sau khi tra xét xong thi thể của Vương Lão Tam, Hạ Thiên Kỳ lại định rời khỏi căn phòng này, thế nhưng suy nghĩ lại một chút, bước chân bước ra của hắn lại ngừng lại, lần nữa lui ngược về bên cạnh thi thể, bắt đầu tìm kiếm trên thi thể, mãi cho đến khi hắn tìm ra một cái điện thoại đi động.
Ấn cho màn hình điện thoại di động sáng lên, mặt Hạ Thiên Kỳ chợt hiện vẻ bừng tỉnh, lại thấy thời gian gian và ngày tháng trên điện thoại di động chênh lệch với đồng hồ vinh dự của hắn chừng một ngày.
Nói cách khác, nơi này không phải thời không thật sự, mà là thuộc vè thời không của một ngày trong tương lai.
"Xem ra suy nghĩ của mình quả nhiên không sai, thời gian trong thôn này quả nhiên hỗn loạn, ai sẽ bị cuốn vào trong thời gian hỗn loạn, hoàn toàn không thể xác định."
Hạ Thiên Kỳ lui thẳng ra ngoài, tiếp theo lại đi dọc theo hành lang tới đầu cuối, trong quá trình, hắn lại cảm giác có một bóng người đột nhiên chạy qua sau lưng.
"Ai!"
Không có bất kỳ do dự nào, trong nháy mắt Hạ Thiên Kỳ đã tiến vào trạng thái lệ quỷ hóa, tiếp theo quỷ khí phân tán khắp bốn phía hóa thành một tấm lưới quỷ to lớn, trùm thẳng tới cái bóng quỷ kia.
"Lăn lại đây cho ta!"
Hạ Thiên Kỳ giơ tay lên kéo một cái, lại nghe một tiếng phụ nữ kêu thảm thiết chói tai vang lên trong hành lang.
"Rầm!"
Một người phụ nữ nặng nể ngã trước người Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ đưa một cái quỷ trảo ra, bóp thẳng trên cổ người phụ nữ, sau đó chậm rãi nhấc tới trước mắt hắn.
Lúc thấy khuôn mặt của người phụ nữ này, Hạ Thiên Kỳ không khỏi có phần ngoài ý muốn, vì người phụ nữ này chính là Vương Lão Tam!
"Đừng giết tôi! Tôi van anh, đừng giết tôi!"
Vương Lão Tam khóc lóc cầu xin nước mắt nước mũi thành dòng, điều này cũng khiến khuôn mặt vốn nghiêm túc muốn giết của Hạ Thiên Kỳ sinh ra mấy phần cổ quái khó hình dung.
Vì Vương Lão Tam trước mắt này không phải một con quỷ, mà là một con người.
Nhưng đây cũng là chỗ khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy kỳ quái, vì trong căn phòng nhỏ cách hành lang này không bao nhiêu thước, thi thể của Vương Lão Tam còn nằm bên trong.
"Bà lớn bao nhiêu tuổi rồi mà còn không nghiêm chỉnh, hơn nửa đêm không ngủ, còn ở đây chơi trò bịt mắt trốn tìm với tôi?"
Nghe được giọng của Hạ Thiên Kỳ, Vương Lão Tam có chút khó có thể tin được hỏi:
"Anh... Anh là người hay quỷ?"
"Nếu tôi là quỷ thì còn có thể nói nhảm với bà được sao!"
"Cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất, tôi rốt cuộc được cứu rồi."
Vương Lão Tam không ngừng lẩm bẩm ngoài miệng, xem chừng cũng một lòng cho là Hạ Thiên Kỳ sẽ không làm bà ta bị thương.
"Biết nơi này xảy ra chuyện gì không?"
Hạ Thiên Kỳ không quan tâm Vương Lão Tam, trái lại tăng thêm vài phần sức lực trên tay, Vương Lão Tam tức khắc bị siết nói không ra lời, trên mặt thay đổi đến đỏ bừng một mảnh, bắt đầu giằng co vô lực.
"Không, không biết… Thả... Thả tôi ra..."
"Không biết chuyện gì xảy ra ở nơi này?" Hạ Thiên Kỳ rất không vừa lòng với câu trả lời của Vương Lão Tam.
"Tôi thật sự không biết, lúc tôi rảnh rỗi đi vệ sinh, sau khi trở lại đã phát hiện trên giường có một người chết!
Người chết kia không phải ai khác, mà là bản thân tôi!"
Vương Lão Tam trợn trừng hai mắt vô cùng hoảng sợ, giọng nói la hét run rẩy nói.