Ác Linh Quốc Gia

Quyển 20 - Chương 27: Động tĩnh quán trọ




Dịch: Tiểu Ngư | Biên: Hàn Phong Vũ

Hơn 11giờ tối, đa số gia đình ở thôn Tường Phượng đều tắt đèn nghỉ ngơi, chỉ còn một vài nơi như quán trọ Vương Lão Tam còn có thể thấy chút ánh sáng bên ngoài.

Vương Tang Du đứng ở cửa phòng trọ, nhìn hành lang dài hẹp hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, trong lòng có chút bất an vô hình.

Nhìn thoáng qua phòng của những nhân viên khác, mỗi gian phòng đều đóng chặt cửa, từ đó mơ hồ có thể nghe tiếng nói chuyện vụn vặt, hiển nhiên tất cả mọi người vẫn chưa nghỉ ngơi.

Dưới sự đề nghị của Đào Kim Sơn, bọn người Dương Tang Du sắp xếp tám người còn lại vào cùng một phòng, rồi chia ra bốn phòng, một gian hai người đối diện nhau, còn những phòng trống còn lại kia, thì đều bấm khóa lại.

Từ khi Triệu An Quốc tuyên bố tin Lý Khang Địch chết sau khi rời khỏi đây, thì không ai nói muốn đi wc, có lẽ đều giải quyết trực tiếp trong phòng, dù sao so với xấu hổ không có tố chất, thì cái mạng nhỏ của mình đáng tiền hơn nhiều.

"Sao vậy Tang Du?"

Thấy Vương Tang Du vẫn đứng ở cửa, bóng lưng có vẻ ưu sầu, Đào Kim Sơn không khỏi đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh đi tới cạnh cửa.

"Không có gì, chỉ là trong lòng có chút bất an thôi. Tuy nhiên loại bất an trong sự kiện này, thật sự là cực kỳ bình thường."

Cảm giác Đào Kim Sơn đến gần, Vương Tang Du vô thức xoay người lại, sau khi nhàn nhạt trả lời một câu, lại trở lại trong phòng.

Đào Kim Sơn đứng cạnhcửa có chút lúng túng, định tâm sự với Vương Tang Du một chút, nhưng hiển nhiên đối phương không có hứng thú này.

Nâng cổ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ vinh dự, Đào Kim Sơn đóng mạnh cửa phòng lại, sau đó không yên lòng nên khóa trái cửa. Trong quá trình, Triệu An Quốc vẫn luôn tựa trên giường nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt, đột nhiên ngồi thẳng người nhìn Đào Kim Sơn hỏi:

"Ông làm gì?"

"Làm cái gì, đóng cửa lại, dù sao thời gian này, không biết chừng khi nào quỷ vật sẽ chạy tới."

"Ông giả vờ hay không biết thật, không lẽ ông nghĩ chúng ta đến đây để tránh quỷ?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Đào Kim Sơn có chút không hiểu nhìn Triệu An Quốc.

"Dĩ nhiên không phải, chúng ta tương đương mồi nhử để dụ qủy vật mắc câu, nếu quỷ vật không đến sao tiền bối có thể xử lý nó."

"Chẳng lẽ lãnh đạo cố ý để chúng ta ở đây, chính là lấy chúng tôi làm mồi, dẫn dụ qủy vật đến giết chúng ta?"

Nói đến đây, Đào Kim Sơn không khỏi biểu hiện vô cùng thất vọng.

"Các người không biết thì đừng ngông cuồng phỏng đoán ý tứ của quản lý Hạ, nếu quả thật quản lý Hạ dùng chúng ta làm mồi nhử cho quỷ ăn thì sẽ không đánh điện đàm muôn vàn với chúng ta.

Sở dĩ chúng ta ở đây, với sự kiện này mà nói chỉ là nhiệm vụ của mỗi người mà thôi, hắn phụ trách điều tra, chúng ta phụ trách ôm cây đợi thỏ."

Nói đến đây, Vương Tang Du khó chịu nói với Triệu An Quốc:

"Uổng cho quản lý Hạ còn cứu mạng của cậu, cậu ở sau lưng hồi báo hắn như vậy sao?"

"Không phải.... Cô hiểu lầm tôi rồi, tôi không nói gì, ý của tôi là chúng ta không thể tất cả đều nhờ tiền bối, ít nhất bản thân phải có chút hữu ích, hơn nữa, câu ôm cây đợi thỏ kia của cô, không có gì khác với cái tôi nói lấy làm mồi dụ đi.

Tôi biết tiền bối tuyệt đối không có ý tứ mặc kệ chúng ta, tôi chỉ bàn việc mà thôi, là bàn việc thuần túy."

Triệu An Quốc một mặt khóc không ra nước mắt, tuy nhiên Vương Tang Du lại không nghe hắn giải thích, lạnh lùng ngắt lời nói:

"Tôi đã phái hai người giấy, một con bên ngoài, một con ở hành lang, bọn chúng là con mắt của tôi, nếu có tình huống gì, tôi sẽ phát hiện được trước tiên."

Triệu An Quốc thấy Vương Tang Du đã không muốn phản ứng lại hắn, nhất thời trong lòng hắn có chút uất ức, lại nói tiếp hắn và Vương Tang Du quen biết nhau, là vì lần họp thường niên lần trước, sau đó hai người lại cùng nhau tham gia sự kiện mấy lần, thì coi như có chút giao tình.

Con người Vương Tang Du này rất cứng nhắc, ít nhất đối với hắn mà nói là như vậy, với Vương Tang Du không phải đúng chình là đúng, sai chính là sai, mà chỉ có cô cho mình đúng mới là đúng, cho dù nó có sai thật thì cô cũng tin chắc là đúng.

Ví như chuyện vừa rồi, vốn là không có gì, hắn cũng chỉ nói một cái, nhiều nhất chỉ dùng từ sai, tuyệt đối không có ý gì khác, nhưng Vương Tang Du thì không cho giải thích rõ.

Tuy nhiên hắn có thể lý giải, vì nếu đổi lại là người khác làm trò chất vấn Hạ Thiên Kỳ trước mặt hắn như thế, hắn chắc chắn cũng sẽ tương đối khó chịu, cũng mở miệng bảo vệ, dù sao Hạ Thiên Kỳ chẳng những là ân nhân cứu mạng, mà còn là hình tượng mà bọn họ nỗ lực bắt kịp ở Minh Phủ.

Mỗi khi bọn hắn không thể tiếp tục kiên trì hay cảm thấy không hi vọng gì ở tương lai, thì bọn hắn sẽ nghĩ đến Hạ Thiên Kỳ. Nghĩ đến Hạ Thiên Kỳ trưởng thành thế nào, làm thế nào đối kháng với đệ nhất Minh Phủ, lại làm sao có đủ dũng khí để hét tới lão đại của đệ nhị Minh Phủ.

Bọn hắn cảm thấy Hạ Thiên Kỳ nhất định cũng sẽ sợ hãi, nhưng người từng tiếp xúc với hắn đều rõ ràng, Hạ Thiên Kỳ không sợ hãi, hắn vô cùng tin tưởng mình, cho nên những khó khăn kia không còn là khó khăn.

Cũng chính vì có một tấm gương như Hạ Thiên Kỳ thế này, hắn và Vương Tang Du mới nhiều lần bò lên khỏi vực thẳm tử vong, từng bước một kiên trì tới hiện tại.

Đào Kim Sơn hiểu Dương Tang Du và Triệu An Quốc, chỉ cảm thấy thực lực của Hạ Thiên Kỳ hơn một chút so với bọn họ mà thôi thôi, nhưng kẻ mạnh nhiều, hoàn toàn không cần thiết cuồng nhiệt như bọn họ như vậy.

Tuy nhiên những lời này hắn chỉ nghĩ trong lòng, ngoài miệng tự nhiên sẽ không nói ra, vì nói cũng không có ý nghĩa gì, trái lại sẽ khiến cho Vương Tang Du và Triệu An Quốc tức giận.

Chỉ là hắn không nói, nhưng không có nghĩa Triệu An Quốc không kiếm chuyện với hắn, đột nhiên Triệu An Quốc nói với hắn:

"Uổng cho ông cũng lăn lộn trong Minh phủ lâu thế, Minh phủ là chỗ gì chẳng lẽ trong lòng ông còn không ghi nhớ sao? Ông chỉ là chức vụ thấp, lãnh đạo cũng sẽ không để một nhân viên nho nhỏ như ông vào mắt, ông nghĩ việc thì cùng lắm tuyển một người vào mà thôi, chớ nói chi là đấu tranh sinh tử trong Minh Phủ này.

Không có tình cảm hay không tình cảm, chỉ có mạng của mình là quan trọng nhất, không để cho chúng ta hơn nửa đêm ra ngoài gặp quỷ là đã tốt với chúng ta lắm rồi, ông còn lải nhải, thế nào? Ông cảm thấy bây giờ ra ngoài đi loanh quanh, so với ở lại trong quán trọ tốt hơn đúng không?

Tôi có thể xin tiền bối thỏa mãn nguyện vọng này của ông."

"Không phải.... Chuyện của hai người các người sao lại kéo tới trên người tôi, tôi không nói gì hết, chỉ hỏi một câu thôi."

Đào Kim Sơn bị Triệu An Quốc nói tương đối cạn lời, nhưng ngược lại hắn có thể nhìn ra, Triệu An Quốc đang mượn nói hắn, cố ý giải thích cho Vương Tang Du nghe.

Đào Kim Sơn cấp tốc hiểu được, sau đó trả cho Triệu An Quốc một ánh mắt, xem như bán một người tình không nói thêm gì.

Về phần Vương Tang Du thì làm như không nghe gì, ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thực tế cô thông qua hai người giấy ngoài cửa, cẩn thận chú ý tới bất kỳ gió thổi cỏ lay nào từ bên trong bên ngoài quán trọ.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua tới nửa đêm 0 giờ.

Vừa qua khỏi 0 giờ, một trận gió lạnh đột nhiên thổi vào sân, thổi hai cái đèn lồng treo trên cửa quán trọ không ngừng lắc lư.

Cùng lúc đó, Vương Tang Du đột nhiên mở mắt to ra, nhìn hai người Triệu An Quốc đang nhàm chán ngây người, làm một động tác tay ra hiệu lắng nghe.